Chương 17: (Vô Đề)

Quà tặng muôn năm

Trước khi tụ tập, nhóm Trần Tiêu Niên phải giải quyết bài tập đầu tiên.

Phó Bạc Vọng đã đồng ý với bọn họ sau khi tìm được đồ bị trộm sẽ chỉ giữ lại một món làm bằng chứng, còn lại sẽ trả về nguyên chủ.

Nhưng không ai chắc rằng việc này kéo dài bao lâu, có tới tận hạn cuối giáo viên đã đề ra hay không.

"Nếu tối mai vẫn chưa thể lấy được số vòng cổ kia về, bài tập của chúng ta có thể sẽ đi đời nhà ma."

Trần Tiếu Niên gật gù ngẫm nghĩ:

"Cho nên, cậu Lâm này, hôm nay tôi kiên trì gọi cậu tới cũng vì điều này."

Hạ Ca khó hiểu:

"Hả? Tôi giúp gì được ư?"

Sở Việt vỗ tay đánh bốp, lớn tiếng nói:

"Đúng vậy! Lâm Ngọc Âm, cậu là học sinh xuất sắc mà, nếu là cậu chắc chắn sẽ được, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"

Hạ Ca: ???

Nhan Hiểu Phong lại rất bình tĩnh:

"Vậy tài liệu giải quyết như thế nào? Tìm đâu ra?"

Trần Tiếu Niên đưa hết số tài liệu được cất giữ ra, vỗ vào vai Hạ Ca:

"Không cần lo chuyện tài liệu nữa, bây giờ tôi đi mua, như vậy đi, trước tiên cậu đọc hết chỗ này, sau đó thử làm vòng cổ mới xem sao."

Hạ Ca đau đầu không thôi:

"Tôi… học luôn? Làm giờ à? Được không vậy?"

"Có gì mà không được, hơn một trăm chiếc vòng cổ bị trộm kia cũng là do ba người chúng tôi tự tay làm."

Trần Tiếu Niên cúi xuống ghé vào tai cậu:

"Tự tin lên, cậu cứ thử trước đi, nếu không được thì tính sau."

Dường như nhận ra cậu khó xử, Nhan Hiểu Phong chủ động ngồi xuống cạnh cậu, lục lọi lấy ra một que kẹo trái cây vị đào, đặt trên bàn trước mặt Hạ Ca.

Hạ Ca nhìn thấy kẹo, ngạc nhiên quay lại nhìn cô.

Cái này cho tôi à?

Phản ứng kinh ngạc trắng trợn chọc cô gái bật cười, cô gật đầu:

"Lúc tôi học mà không ăn gì trong miệng sẽ dễ mất tập trung, cho nên hay mang theo mấy thứ này."

Nhưng cậu còn chưa có vị giác thật sự.

Hạ Ca quý trọng cầm chiếc kẹo que lên, dù không nếm ra mùi vị cũng thấy rất vui:

"Cảm ơn cậu, Nhan Hiểu Phong."

"Không thử xem ngon không à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!