Chương 12: (Vô Đề)

Nói dối muôn năm

Nếu đã liên quan tới ngành sản xuất thú cưng thì cũng có thể hiểu vì sao lại hẹn nhau tới công viên chó để làm bài tập.

Lục Hành Thâm không nghi ngờ cậu, nhanh chóng dặn quản gia chuẩn bị xe, vạch trước tuyến đường đi, chở Hạ Ca tới địa điểm đã chỉ định.

Một ông chú trung niên tóc hoa râm có vẻ khá lớn tuổi đã chuẩn bị xong, đứng bên cạnh chiếc xe trôi lơ lửng, nở nụ cười hiền hòa nhìn Lục Hành Thâm và Hạ Ca đi tới.

Chú Đức.

Lúc Lục Hành Thâm tới gần đã gọi ông như vậy, thái độ như đang gặp mặt phụ huynh.

Hạ Ca học theo gọi chú Đức, nụ cười của chú Đức càng thêm hiền từ.

Quản gia tên chú Đức ứng tiếng, vươn tay mở cửa xe cho cả hai.

Khi Hạ Ca tò mò nhìn ông vài lần, ngoan ngoãn ngồi vào xe, chú Đức cũng ngồi vào hàng trước, chào hỏi Hạ Ca như đang dỗ trẻ con.

Cậu là số mấy nhỉ?

"UR996, ý, chú biết con không phải là Lâm Ngọc Âm thật hả?"

Rất rõ mà. Chú Đức cười cười, chòm râu bên thái dương rung lên theo, sau khi bọn họ ngồi xuống ổn định cũng ngồi lên ghế hàng trước, khởi động xe bay:

"Thế thì, cậu 996, ngồi vững một chút."

Hạ Ca theo phản xạ nắm chặt tay vịn ghế, giây tiếp theo, một lực phản xạ khổng lồ đột nhiên làm cậu ngã ngửa dính chặt lên lưng ghế, không thể cử động.

Xe bay phóng vụt ra ngoài, khung cảnh ngoài cửa sổ thoắt cái biến thành một vầng sáng mơ hồ.

Oa!!

"A a a vừa rồi nguy hiểm thật!"

Chú Đức chuyển xe bay sang chế độ điều khiển tay, còn thể hiện kỹ thuật đua xe hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi, Hạ Ca vừa bám chặt lấy tay vịn vừa tròn mắt nhìn xe, liên tục hét thành tiếng, lần nào cũng phải tấm tắc vì xe đột ngột đổi hướng tránh chướng ngại vật trên đường, phóng khói cầu vồng và đủ loại thao tác lái xe khó nhằn khác.

Khuôn mặt chú Đức góc cạnh, trên cằm, thái dương và hai bên mặt đều là chòm râu ngắn, có lẽ do bị phản ứng của cậu chọc vui nên cười lên trông như ông già Noel, thậm chí lúc dừng xe còn cố ý vẽ thành hình rồng lượn sóng.

Lục Hành Thâm vốn muốn nói lại thôi, rất muốn khiến tên tưng tửng bên cạnh yên lặng một chút, đừng quấy rầy chú Đức lái xe, nhưng khi thấy tâm trạng chú Đức có vẻ không tồi lại hậm hực nhịn xuống.

"Ye!!! Chú Đức ngầu quá!!"

Lúc xuống xe, Hạ Ca hưng phấn không nhịn nổi, gần như nhảy phắt từ trên xuống.

Đây là lần đầu cậu được cảm nhận thế nào gọi là đua xe, cũng là lần đầu ngồi phương tiện giao thông xóc nảy mà không bị say xe như thế.

Dù sao say xe cũng là đặc quyền của loài người, người máy như cậu không có chức năng này.

Nghĩ đến đây, Hạ Ca lại cảm thấy không phải người có gì không tốt, cơ thể của người máy đúng là vạn năng.

Cậu vui vẻ chạy một vòng quanh xe tới chỗ ghế trước, nắm chặt tay chú Đức nói:

"Chú Đức chú Đức, hôm nay lúc chúng ta về làm lần nữa được không! Làm thêm lần nữa! Quá ngầu! Con cũng muốn học!!"

Chú Đức cười to:

"Cái này chưa chắc được, hôm nay vì ở gần khu này có tình hình đặc biệt, giao thông nằm trong trạng thái bán quản chế, không thể gắn định vị đích đến ở đây, cho nên mới tạm thời để chú lái."

Sau cổ bỗng căng lên, Hạ Ca còn muốn nói thêm thì đã bị Lục Hành Thâm tóm gáy lôi về sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!