Chương 41: Người Điên Phải Có Người Điên Trị

Ta nở nụ cười dịu dàng hỏi:

"Ngươi đang đe dọa ta à?"

Trong thời kỳ hỗn loạn nhất ở kinh thành, nó thường xuyên thúc đẩy ta động thủ, thay ta nghĩ kế và khuyên ta phối hợp với một số đại gia tộc để ám sát Đế Trường Thanh.

Bằng cách này, nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ, ta có thể tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của mình.

Ta lười để ý đến nó.

Ngay cả cữu cữu ta cũng có thể nhìn thấu sự việc mà từ quan, nhưng hệ thống ngu ngốc này lại không hiểu được.

Sau này, khi thấy ta dầu muối không ăn, nó liền rơi vào chế độ tự bế.

"Ta có tha thứ cho họ hay không thì liên quan gì đến việc ta trở về nhà không?"

"Ta nhớ rõ nhiệm vụ không liên quan gì đến họ cả."

Hệ thống trầm mặc một lát, lạnh lùng nói.

[ Đầu tiên là tha thứ cho họ, tiếp theo sẽ tha thứ cho tất cả những người đã làm tổn thương ngươi, kể cả Đế Trường Thanh]

Hóa ra nó đang lo lắng về điều này.

Ta bình tĩnh trấn an:

"Tất nhiên là không rồi".

"Ngươi có biết cảm giác bị dao cứa vào người, máu chảy ra từng chút một, nhưng muốn sống cũng không được, chết cũng không xong là cảm giác gì không?

Hệ thống lại không có động tĩnh gì nữa, yên lặng như chưa từng xảy ra.

Ta nghĩ có lẽ nó biết.

Suy cho cùng, nếu không có họ thì làm sao ta, một người bình thường đang sống tốt đẹp lại có thể xuất hiện trong thế giới không thể giải thích được này.

Rồi làm sao mà tôi có thể sở hữu dòng máu kỳ diệu có thể cứu người cùng khả năng bất tử.

Ta cũng lười cùng nó tranh luận.

Sau khi sự việc kết thúc, Đế Trường Thanh dành nhiều thời gian cho ta hơn.

Ta cũng ngày càng trở nên kiêu căng, tựa hồ phải đem tất cả những tức giận từ trước tới giờ bù lại.

Gần đây, ta có 1 hoạt động giải trí mới.

Đó là ta thích nhắc lại những chuyện trước đây trước mặt Đế Trường Thanh, rồi cười và hỏi hắn.

"Khi đó ngươi nhìn ta vô tri vô giác, có phải cảm thấy rất buồn cười không?"

"Khi ngươi đối với ta nói câu kia, có phải đang nghĩ làm thế nào để tính kế được ta đúng không?

Nhìn thấy đôi môi tái nhợt đi trong giây lát của hắn cùng đôi mắt đầy đau đớn, ta chỉ cảm thấy rất thú vị.

Hoặc đôi khi vô tình bị thứ gì đó làm bị thương.

Ta cố tình đặt vết thương trước mắt hắn và tự hỏi.

"Ngươi nghĩ lần này ta sẽ cần chảy bao nhiêu máu mới có thể chết? Có lẽ có thể thử 1 chút nhỉ, chỉ là một đao gọn gàng cắt vào động mạch thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!