Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm bị Tiêu Vô Chu mang binh lính chạy đến làm chệch hướng, đâm vào xương bả vai của hắn.
Tiêu Vô Chu nhìn ta nằm trong lòng Đế Trường Thanh, trong mắt lóe lên một tia khó tin.
Nếu như ta không nhìn lầm, đó dường như là 1 nỗi bi thương cực độ không thể diễn tả bằng lời.
Lại nhìn Đế Trường Thanh đang điên cuồng, Tiêu Vô Chu hét lớn: Bệ hạ!
Đế Trường Thanh bỗng nhiên chấn động, sau đó dường như tỉnh lại.
Sự hỗn loạn trong mắt đã bị dập tắt.
Tròng mắt không chút nhiệt độ của hắn quét qua mọi người, khi nhìn tới Hạ Mộng Ngọc, cô ấy bị dọa đến ngã xuống đất.
Đế Trường Thanh bế ta lên, giọng nói lạnh lùng như bước ra từ địa ngục.
"Hạ gia hành thích vua, có ý định mưu phản, giết!"
Hắn ôm ta, như ôm một báu vật vô song, ở trước mặt mọi người từng bước xuống bậc thang điện Thái Hòa.
Năm đầu tiên cầu trời là một thảm họa đối với kinh thành.
Hoàng đế từ chối chôn cất thần nữ đã chết, vì cô đã ngăn thanh kiếm cho mình, có ý đồ dùng của máu của hoàng thành để hiến tế cho thần linh, để thần nữ được tái sinh.
Mọi sự can gián của bá quan đều vô ích, cả tòa thành rối loạn, khắp nơi đều là máu.
Ta xem tất cả những điều này như một người ngoài cuộc, hết thảy không liên quan gì đến mình, giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu ta.
[Kí chủ nghĩ 1 người máu lạnh như vậy xứng đáng làm hoàng đế sao? Tất cả đều là do ngươi gây ra.]
Ta chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.
Đế Trường Thanh không biết lúc nào đã rời đi.
Chỗ giường nằm cạnh ta lạnh lẽo, hẳn hắn đã đi từ sớm.
Ta gọi hệ thống trong đầu và hỏi:
"Giấc mơ đêm qua, nó đã thực sử xảy ra sao?"
Rất nhanh, hệ thống liền trả lời.
[Đúng.
]
Ta cảm thấy hơi choáng váng, lấy lại bình tĩnh hỏi:
"Vậy tại sao Đế Trường Thanh cuối cùng lại buông tha ý định đó?"
[ Bởi vì Tiêu Vô Chu và Tần Nhiễm nói với Đế Trường Thanh, ngươi đã cứu những bá tánh đó, ngươi chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tạo nhiều sát nghiệp cũng sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai chuyển kiếp của ngươi.
Nhờ mấy câu nói đó mà Hạ gia cũng thoát khỏi vận mệnh diệt vong.
]
Ta thầm nhổ nước bọt, hai tên khốn kiếp này.
Ta sống lợi dụng ta, ta chết rồi cũng không tha nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!