Chương 21: A Tỷ Nhớ Ngươi

Sau đó, dù ta có hỏi lại như thế nào đi chăng nữa, thì cả hai người họ vẫn im lặng.

Nỗi bất an trong ta ngày càng lớn.

Xem ra, Đế Trường Thanh nhất định đã làm chuyện gì đó khủng khiếp trong hai năm kể từ khi ta chết.

Đợi ta lần nữa mơ màng chìm vào giấc ngủ, mở mắt trời đã sáng choang.

Hai người kia chẳng biết đã rời đi từ khi nào.

Ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi rửa mặt, tiếp theo sau đó lại lên đường đến Thanh Nguyên.

Ba ngày sau ta đến nơi.

Nhìn thấy ta, trong mắt Bạch Hành đầu tiên hiện lên một tia vui mừng, sau đó lạnh nhạt nói:

"Sao ngươi lại đến đây?"

Ta giơ tay xoa đầu cậu, mỉm cười nói:

"Vì A tỷ nhớ ngươi nha!"

Một bên ta vừa nói vừa chỉ huy thị vệ đem những món đồ cho Bạch hành dọn đến phòng của cậu.

"Những thứ kia là ta mang cho A hành cùng các bạn của A hành ở trường, còn có của Quý Tiên Sinh, một hồi ta sẽ tự đưa tới."

Bên tai Bạch Hành dần ửng đỏ, nhóc cố làm ra vẻ trấn định nói:

"Ta nghe phụ thân nói gần đây ngươi đang học buôn bán à?"

Ta quay đầu nhìn hắn xấu xa nói:

"Đúng, đợi ta học tốt, sau này gia sản đều là của ta."

Bạch Hành trợn mắt nhìn ta:

"Ai muốn tranh đoạt những thứ đó với ngươi?"

Vừa nói, hắn vừa thấp giọng lẩm bẩm:

"Với cái bộ dạng này của người, không có nhiều của cải phòng thân một chút, đi ra ngoài đường còn không biết bị người ta mắng thành cái gì."

Lòng ta bỗng nhiên run lên, những thứ bất an khó chịu mấy ngày qua như bị gột bỏ.

Từ đỉnh Thanh Viễn nhìn ra là những dãy núi cuồn cuộn, mây mù quyện vào nhau, ánh sáng chiếu vào làm bóng của ta ẩn hiện giữa bạt ngàn hoa cỏ.

Ta nhìn về phương xa, rồi đưa mắt lại nhìn Bạch Hành:

"A Hành, đệ cứ làm những gì đệ muốn. Đừng lo lắng. ta sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân và mẫu thân."

Nói đến đây, ta lại nghĩ đến bố mẹ ở thế kỷ 21, nhưng cũng may ta còn có chị cả và anh hai ở đó, chắc là bố mẹ ta vẫn sẽ được hạnh phúc.

Nói thế nhưng ta vẫn cảm thấy hơi buồn bã.

Bạch Hành sửng sốt một lát, có chút lúng túng, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc:

"Ngươi là Bạch Nguyệt Nguyệt, không cần ép buộc mình làm những việc mình không thích, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để cho ai bắt nạt ngươi."

Ta có chút hoảng hốt, bên tai ta dường như vang lên tiếng của một thiếu niên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!