Chương 547: (Vô Đề)

Tô Trà cúi đầu bận rộn làm việc trên tay, cô cũng không rảnh tay vén tóc lên, cô chỉ hơi nghiêng đầu, cánh tay nâng lên muốn dùng đầu vai gạt tóc ra.

Phó Hành Khanh đứng bên cạnh vẫn luôn chú ý tới Tô Trà, anh nhìn thấy động tác của cô thì yên lặng vươn tay, nhanh hơn cô một bước.

Lúc Tô Trà nhận thấy Phó Hành Khanh đưa tay qua đây, cô hơi sửng sốt một chút.

Đầu ngón tay ấm áp của anh vô tình chạm vào má cô khiến cô hơi ngứa.

Ngay cả bản thân Phó Hành Khanh cũng sững lại, anh vén tóc lên cho cô, dù đã rút tay lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại trên đầu ngón tay khi vô tình chạm vào cô lúc vừa rồi.

Bên tai anh bỗng nhiên nóng lên, đặc biệt là lúc ánh mắt Tô Trà nhìn anh, anh hắng giọng, để làm dịu bầu không khí, anh tùy tiện tìm chủ đề nói chuyện.

"Em làm gì vậy, là công việc sao, có yêu cầu bảo mật không?"

Tính chất công việc của cô Phó Hành Khanh biết rõ nhưng anh cũng cảm thấy Tô Trà không phải là người không có chừng mực, chuyện này trong lòng cô còn hiểu rõ hơn anh.

Tô Trà liếc nhìn lỗ tai của anh, quả nhiên nhìn thấy một mảng màu hồng, trong lòng cô không nhịn được muốn cười.

Cô nhìn anh trêu chọc, ánh mắt Tô Trà tràn đầy ý cười, một lúc sau mới trả lời:

"Đây không phải công việc của em, em chỉ chuyển một món đồ nhỏ làm quà cho anh thôi."

Nghe được câu trả lời của Tô Trà, ánh mắt Phó Hành Khanh nhìn cô hiện lên một tia kinh ngạc, còn có phần vui mừng.

Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới Tô Trà sẽ muốn tặng quà cho mình. Nhưng lúc này khi nghe cô nói vậy, anh đột nhiên cảm thấy đống linh kiện trên tay cô trở nên đáng yêu hơn hẳn.

"Khụ khụ, thật ra em không cần tặng quà cho anh, anh cũng chưa tặng được gì cho em cả." Phó Hành Khanh nói.

"Không đúng, anh đã tặng quà cho em rồi."

Tô Trà nói xong nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phó Hành Khanh, cô khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói:

"Anh đã quên rồi à, lần trước sinh nhật em anh đã tặng em một chiếc bút máy, bút dùng rất tốt, em còn chưa cảm ơn anh đâu."

Lời của Tô Trà chắc chắn không phải khen cho có để lấy lòng, bút máy lần trước Phó Hành Khanh tặng cho cô quả thật dùng rất tốt. Bình thường Tô Trà chỉ có hai chiếc bút máy, trước đây cô có một chiếc, sau đó anh tặng cô một chiếc nữa.

Chiếc bút máy ban đầu của cô đã bị hỏng cách đây không lâu nên chiếc bút máy hiện tại cô mang theo người là chiếc Phó Hành Khanh tặng.

Mà Phó Hành Khanh cũng phát hiện chiếc bút máy trên bàn sách của Tô Trà là chiếc bút anh đưa cho cô, có lẽ cô thật sự thích nó, trên mặt Phó Hành Khanh lộ ra ý cười.

"Nếu em thích, lần sau anh tặng cho em tiếp."

"Vậy cũng không cần thiết, em có một chiếc bút này là đủ dùng rồi." Tô Trà cười trả lời.

Phó Hành Khanh nghe thấy Tô Trà trả lời, trong lòng âm thầm định sau này sẽ tặng cho cô thứ khác, về phần tặng cái gì anh vẫn đang suy nghĩ.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn những linh kiện trong tay Tô Trà, anh rất tò mò muốn biết món quà Tô Trà nói... Là cái gì.

Trong lòng anh tò mò nhưng cũng không hỏi, vẫn duy trì một cảm giác chờ đợi tốt đẹp này.

Chỉ trong chớp mắt ba ngày đã trôi qua. Trong ba ngày này Phó Hành Khanh đều ở lại nhà họ Tô. Còn về vấn đề ngủ, sau đêm đầu tiên cô phát hiện dưới mắt Phó Hành Khanh có quầng thâm.

Đến đêm thứ hai Phó Hành Khanh và Tô Bảo ở chung một phòng. Vốn dĩ Tô Bảo ở cùng phòng với hai bạn nhỏ nhà Tô Bối nhưng vì hai vợ chồng chú ba đã bàn bạc để bọn nhỏ ngủ trong phòng của bọn họ nên mới có thể để Phó Hành Khanh và Tô Bảo ở cùng một phòng.

Thành thật mà nói, không phải Phó Hành Khanh ghét bỏ Tô Thắng Dân nhưng sao có thể nói ra chuyện này được?

Chỉ một câu nói thôi, thói quen ngủ của Tô Bảo thật sự tốt hơn nhiều so với cha của cậu bé

- Tô Thắng Dân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!