Chương 40: Bóng Ma Năm Xưa 5

Lục Minh Lương vùng ra, học bà Lục giơ chân nhảy lên cao, vừa chạy ra ngoài vừa kêu:

"Bà chờ đó, tôi đi tìm thím ba tôi trị bà!"

Lâm Uyển được nhắc tới đang ngồi ở sau yên xe đạp vừa nói vừa cười với Chu Tự Cường, đột nhiên hệ thống 999 bắt đầu khóc:

"Hic hic hic, thật đáng thương, tôi thật khổ sở."

Lâm Uyển nhắm mắt lại hỏi nó: 999, mi sao thế?

999:

"Tôi thật khó chịu, tôi cảm thấy sắp chết, Lục Chính Đình sắp chết…"

Lâm Uyển:

"Đừng nói lung tung. Anh ấy không có bệnh khác, sao có thể sắp chết được?"

"Nhưng rất khổ sở, rất khổ sở… Hu hu hu…"

Lâm Uyển bị tiểu đáng thương khiến cho trong đầu rối loạn, muốn để nó im lặng đừng đi ra. Trước kia cô để hệ thống im lặng, tiểu đáng thương cơ bản biến mất không thể xuất hiện, chờ cô đánh thức nó lại đến. Nhưng bây giờ nó như đóa hoa nhỏ bị mưa rền gió dữ thổi tung, không ngừng hu hu hu.

Lâm Uyển cũng chịu thua, mi nói xem mi là hệ thống của tôi, nhưng chẳng lẽ mi với Lục Chính Đình tâm ý tương thông?

Một hồi lâu Chu Tự Cường cũng không nghe thấy động tĩnh của cô:

"Uyển Uyển, em nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Uyển bị 999 khiến cho tâm phiền ý loạn, nó vẫn luôn khóc khóc khóc trong đầu cô, cô thật sự không có cách nào bình tĩnh.

Cô quyết đoán nhảy xuống:

"Anh Cường Tử, em đột nhiên nhớ tới, em quên mang đồ cho cha mẹ rồi. Anh đi về trước nói với cha mẹ giúp em một tiếng, sáng mai em về nhà mẹ đẻ."

Chu Tự Cường nhìn nét mặt của cô, cảm thấy cô không nói thật, nhưng cũng không hỏi nhiều lập tức đưa cô trở về.

Lâm Uyển nói không cần, cũng không đi quá xa, cô chạy về cũng được.

Nhà họ Lục bên này.

Cây chổi bị đánh gãy, cơn tức của bà Lục lại càng tăng, bà ta hận nhất loại người mặt ngoài thuận theo không tranh luận, nhưng ánh mắt quật cường lưng thẳng tắp của Lục Chính Đình, cả người đều phản kháng bà ta.

Từ nhỏ đã như vậy!

Bà ta nắm cây chổi đánh gãy xuống, vọt vào trong phòng lấy quải trượng đi ra nện về phía anh:

"Tao cho mày ăn cây táo, rào cây sung này, con mẹ nó sao mày ích kỷ như thế! Tìm công việc cho người phụ nữ xấu xa đó mà không tìm cho em trai, giấu tiền cho người phụ nữ ác độc không đưa cho mẹ ruột!"

Lục Chính Đình nâng tay đoạt lấy quải trượng, ánh mắt lạnh như băng, mặt không cảm xúc.

Bà Lục nhìn không thấu, bà ta chỉ biết khóc lóc om sòm giở trò xấu:

"Thế nào, mày còn muốn đánh tao? Cho mày đánh này! Thứ quái vật như mày! Ngay cả anh em mình mày cũng ăn, ngay mẹ ruột mày cũng vui vẻ đánh giết!"

Bà ta vừa nói như vậy, cái lưng thẳng tắp của Lục Chính Đình lập tức gù xuống, quải trượng trong tay đoang đoang rơi xuống đất.

Anh siết chặt nắm tay, trầm giọng hỏi:

"Đến bây giờ, mẹ vẫn cảm thấy con là quái vật?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!