Lần đầu tiên anh cảm thấy đồ ăn mình nấu không tệ, cảm giác thành tựu này thật dễ chịu.
Ăn xong một cái bánh bao, Diệp Ngưng Dao háo hức liếm liếm môi dưới, quay đầu nhìn về Phó Viện bên cạnh, thấy cô bé đang dùng hai tay ăn một cái bánh bao lớn.
Như thể đang nhấm nháp món ăn ngon nhất thế gian này vậy.
So với Phó Viện, Diệp Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy mình giống như Trư Bát Giới ăn được nhân sâm, không có chút tao nhã nào.
Cô nhìn lại Phó Thập Đông, anh lại đi hấp bánh bao, có vẻ như anh không nhận ra bộ dạng ngu ngốc của mình. Cô thở dài một hơi, lại cầm một cái bánh bao khác lên ăn.
Kể từ khi xuyên qua, Diệp Ngưng Dao ngày nào cũng ăn củ cải, bắp cải, bánh bột bắp, tốt hơn một chút thì là cơm hạt cao lương.
Cô cho rằng đồ ăn trên thế giới hầu như đều cùng một mùi vị, nhưng hóa ra do cô thiếu kiến thức.
Nghĩ đến những gì cô đã ăn trong thời gian này, cô thực sự hối hận vì đã không đến nhà hàng quốc doanh để thử những món khác.
Trước khi sang đây Diệp Ngưng Dao còn không quên mang theo đồ ăn để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, đó là món canh củ cải và một ít bánh bao hấp mua bằng phiếu thực phẩm từ tiệm cơm ở trong thôn.
So với món bánh bao nhân thịt này, chúng đơn giản là không thể ăn được.
Phó Viện ăn xong bánh bao liền ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, chuẩn bị thêm củi vào bếp.
Diệp Ngưng Dao nhặt một cái bánh bao khác trong chậu lên rồi đưa tay chặn đường cô bé.
"Lại đây, ăn cái khác đi, em gầy quá rồi."
Cô bé nhìn chằm chằm cái bánh bao trước mặt, sau đó lại ngẩng đầu liếc Phó Thập Đông.
Phó Viện lúng túng, dối lòng nói:
"Chị Diệp, em ăn no rồi."
"Nhanh ăn đi, bánh bao còn nhiều lắm, một mình chị ăn không hết." Diệp Ngưng Dao đem bánh bao bỏ vào trong chén cô bé,
"Ăn không đủ chúng ta lại làm thêm."
Phó Viện lại nhìn về phía Phó Thập Đông, thấy chú không phản đối lúc này mới dám ăn.
"Sao anh không ăn bánh bao đi?" Diệp Ngưng Dao nhìn về phía người đàn ông đang bù đầu bận rộn ở bên kia, bất kể cô nhìn anh thế nào cũng thấy thuận mắt, không biết anh còn làm được món ngon gì.
"Tôi không thích ăn bánh bao cho lắm."
Phó Thập Đông đem cái nồi hấp đậy nắp, đổ thêm hai bát nước đun sôi vào.
Sự quan tâm này khiến cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ngẩng đầu ấn một cái bánh bao đến môi anh,
"Anh ăn một cái đi, ngon lắm."
Cô không tin có người không thích bánh bao nhân thịt. Đồ ngon như vậy sao có thể không thích cho được?
Phó Thập Đông muốn tránh đi, lại nghe thấy cô nói:
"Nước bọt của anh dính trên bánh bao này rồi, dù anh có từ chối thì cũng không có ai ăn đâu, mau ăn đi."
… Anh chỉ có thể cắn một miếng bánh bao.
Tuy quần áo trên người anh có chút thô sơ đạm bạc, nhưng cách ăn uống lại rất có văn hóa.
Thật đáng yêu ~ Thấy Phó Thập Đông ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!