Người đàn ông ôm cô thật chặt và nói: Được.
Đêm đã tối dần, cuối cùng hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người rời giường thu dọn hành lý và lên đường.
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người, Phó Thập Đông đã thuê chủ nhân của gia đình này làm hướng dẫn viên cho bọn họ.
Núi ở đây dốc đứng, cây cối rợp bóng mát, khe suối chảy trong núi, đáng lẽ thời tiết mùa hè nóng bức nhưng nơi đây lại vô cùng mát mẻ.
Nhiều người vừa đi vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi đây, ai nấy đều thầm thán phục sự tài tình của thiên nhiên.
Diệp Ngưng Dao rất thích khung cảnh xung quanh, đường đi quanh co khó khăn, dọc đường đi, Phó Thập Đông luôn nắm tay cô để bảo vệ cô cẩn thận, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không cẩn thận mà ngã một cái làm trẹo chân.
Tê… Cô bám chặt vào cánh tay người đàn ông, đau đớn cau mày lại.
"Bị thương ở chỗ nào? Để anh nhìn xem." Phó Thập Đông cau mày, vội đỡ cô ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ngồi xổm xuống ở một bên kiểm tra.
Khi những người khác nhìn thấy, tất cả bọn họ đều tập trung xung quanh lại đây.
"Dao Dao, cô thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"
Bị thương chỗ nào?
Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rất xấu hổ, cô cười và ra vẻ thản nhiên nói:
"Tôi không sao, tôi chỉ bị trật chân một chút thôi."
Phó Thập Đông mở ống quần ra kiểm tra cẩn thận, chân cô có hơi đỏ và sưng lên, anh chạm vào mắt cá chân của cô hỏi: Có đau không?
Nơi đó chỉ có hơi đau, Diệp Ngưng Dao lắc đầu, không muốn làm hỏng hứng thú và cuộc chơi của mọi người:
"Không đau, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Anh cõng em.
Hiển nhiên là Phó Thập Đông không tin, hào phóng quay tấm lưng rộng của mình về phía cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Em không sao, hiện tại chúng ta nhanh đi thôi."
Diệp Ngưng Viễn ở một bên nhìn, cũng nhíu mày thật sâu:
"Em không để chồng em cõng, như vậy anh trai sẽ cõng em."
"Không cần! Để Thập Đông cõng em đi." Nghe những gì anh trai nói, Diệp Ngưng Dao nhanh chóng leo lên sau lưng Phó Thập Đông và không từ chối nữa.
Lần này được sự ủy thác của nữ sĩ Tiền Thục Hoa, muốn tạo một số cơ hội cho Diệp Ngưng Viễn và Chu Tiểu Bình để xem liệu bọn họ có thể có ấn tượng tốt với nhau hay không?
Cô không thể là cái bóng đèn sáng bóng đó được!
Cảm nhận được sự mềm mại ở sau lưng anh, sắc mặt Phó Thập Đông trông rất nghiêm túc, sự lo lắng ẩn giấu giữa hai lông mày.
Diệp Ngưng Dao không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nghĩ đến còn muốn tiếp tục đi chơi, cô không thể để người đàn ông của cô cõng cô mọi lúc được, vì vậy cô thì thầm vào tai anh, nhỏ giọng nói:
"Anh đặt em xuống dưới đi, em không sao đâu."
Không buông.
Diệp Ngưng Dao: …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!