Chương 3: Nghe lén

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Tiểu Tuyền

Mặc dù không phải là trực tiếp uống thuốc trừ sâu, nhưng 1605 là kịch độc, chỉ ngậm một ngụm cũng đủđộc chết người.

Lâm Lam cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân khó chịu, cô chỉ cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đem gan, thận, thần kinh gì đó độc hỏng.

Cô nằm lâu liền cảm thấy khá hơn, liền muốn hoạt động một chút.

Căn phòng này vừa hẹp vừa tối, khi cô bước xuống suýt chút nữa bị ngã trật chân, nhìn tấm rèm cỏ che khiến cho căn phòng vừa tối vừa không thông thoáng, liền giật xuống.

Tiểu Vượng ở góc giường cho là cô lại muốn phát giận, sợ tới mức cố nép mình lại.

Lâm Lam đi bộ hai bước, lồng ngực buồn bực khó thở, muốn uống ngụm nước lại nhớ tới hũ đựng cùng chén đã bị nguyên chủ đập vỡ.

Cô muốn lên nhà chính rót nước, nhưng cả người không còn chút sức lực nào, đành phải ngồi xuống giường gạch.

Lúc này Nhị Vượng trở lại, nó đem một bao bọc bằng lá cây đặt lên giường, bên trong có mấy miếng cá cháy khét và hai con rùa.

Nhị Vượng cười hì hì,

"Mẹ, cá đều bị Tam Vượng ăn hết, con không nỡ ăn nên đem về cho mẹ ăn. Trong lòng Lâm Lam hiểu rõ, nhìn nó một cái,"Nhị Vượng, cha con không ở nhà, chúng ta sống không dễ dàng. Ăn nhiều ăn ít không có gì, nhưng con không được nói dối mẹ.Nhị Vượng cười nói:Mẹ yên tâm, con chưa bao giờ nói dối mẹ.

"Lâm Lam bảo nó đi lấy cho cô chén nước. Rất nhanh Nhị Vượng bưng nước trở về, nhỏ giọng nói:"Mẹ, không ổn rồi, ông bà nội trốn trong phòng khai hội đối phó mẹ đó."

Lúc trước Lâm Lam chỉ nghe thấy nhà chính truyền đến tiếng nói mơ hồ, xen lẫn tiếng chửi mắng của mẹ chồng, suy đoán là họ đang bàn bạc xem muốn xử lí nguyên chủ thế nào.

Cô nhận lấy chén nước, phát hiện chén dinh dính, nhất thời có chút buồn nôn, chờ đưa đến khóe miệng liền ngửi thấy trong nước  có mùi lạ, càng không muốn uống.

Trong nhà bếp không có nhiều dầu mỡ, dù không rửa sạch thì cái chén này cũng không nên bẩn như vậy.

Cô nhịn cảm giác buồn nôn xuống, uống một ngụm, nghĩ sau này mình làm chủ gia đình rồi, nhất định phải dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, tuyệt đối không thể để bẩn như vậy.

"Bà nội con có phải muốn đem mẹ đuổi về nhà ngoại hay không?"

Nhị Vượng kinh ngạc nói: Mẹ, sao mẹ biết?

Ở chỗ này cũng không thể nghe được bọn họ nói gì a.

Lâm Lam hừ một tiếng, Đoán.

Nhị Vượng nhìn cô, nghĩ rằng một khắc sau nhất định cô sẽ xắn tay áo lên quát tháo làm ầm ĩ, liền theo bản năng tránh sang một bên, miễn cho bị liên lụy.

Không nghĩ tới Lâm Lam lại đứng im, để chén xuống, nói: Tam Vượng đâu?

"Nó không muốn cắt cỏ, liền chạy đi bơi rồi, chờ nó về con sẽ thay mẹ dạy dỗ nó." Nhị Vượng làm bộ dạng một anh hai gương mẫu.

Lâm Lam nhìn nó một cái,

"Con lên nhà chính nghe lén xem bọn họ nói gì, trở lại đây nói cho mẹ."

Nhị Vượng lập tức đi ra ngoài, Tiểu Vượng ở trong góc bò ra,

"...... Đuổi về nhà họ Lâm, ở riêng."

Lâm Lam tò mò nhìn, lúc này mới nhớ tới Tiểu Vượng mặc dù khiếm thị, nhưng thính lực tốt hơn người bình thường, chẳng qua sau này nguyên chủ càng ngày càng vặn vẹo, lấy nó ra trút giận, ghét bỏ nó, mới biến nó thành đứa trẻ tự kỷ.

Lúc này, nó giống như những đứa trẻ bình thường, chỉ là nói hơi chậm mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!