Dịch: Phong Thanh
"Đừng nghĩ những chuyện kia có hay không, việc cấp bách lúc này vẫn là mau chóng nghĩ cách tiêu hết số tiền kia…"
Bùi Khiêm đứng trên sân thượng ký túc xá, vừa cảm nhận cơn gió mát sắp vào thu vừa cân nhắc đối sách.
"Nếu chỉ mua các loại tài nguyên cần thiết để làm game vẫn quá chậm!"
"Chi phí hoạt động của công ty chủ yếu nằm ở đâu? Ở tiền nhà, tiền điện nước, vật dụng văn phòng, tiền lương nhân viên…"
"Thêm tất cả những thứ này vào thì chi phí mỗi tháng không phải tăng vùn vụt sao?"
"Ừm… đúng vậy, đại khái là vậy."
Bùi Khiêm mở máy tính trên điện thoại di động, nhanh chóng tính toán.
"Tuần đầu tiên thu lời 50 vạn, tuần sau chỉ có nhiều hơn chứ không ít, ước tính doanh thu mỗi tháng 50 vạn, lợi nhuận ròng khoảng 20,5 vạn đến 60 vạn…"
"Sau hai tháng chắc sẽ giảm xuống, nhưng rất khó để giảm không phanh."Lần kết toán sau là ba tháng nữa.Con mọe nó, ta phải làm gì đó.Nếu không làm gì, vậy thì chuyển đổi thành tài sản cá nhân là 6 vạn tệ. Nếu mình lỗ sạch hết tiền, vậy chuyển đổi thành tài sản cá nhân là 50 vạn…Eo… Chênh lệch cũng quá lớn rồi?Nói cách khác, mình phải tranh thủ tiêu hết sáu triệu trong vòng ba tháng…Mau nghĩ, khoản chi nào tốn nhiều tiền nhất?Thuê văn phòng xịn nhất, tính 5 tệ/ngày/mét vuông, thuê 3000m, một tháng 45 vạn.Tuyển 30 nhân viên, 5000 tệ/tháng. Không, bình quân phải 7000 tệ/tháng, một tháng là 21 vạn.Cảm giác giống như muối bỏ biển.Người khác mở công ty đều sợ những khoản chi này gánh nặng, mình sao lại thấy quá dễ dàng?Đồ dùng công ty đều phải chọn loại đắt nhất. Nếu tiêu khoảng 1 triệu không sao chứ?Ừm… cách này tiêu tiền nhanh hơn nhiều.Thế nhưng… phiền toái quá đi, tìm văn phòng, thuê nhân viên, chọn mua vật dụng công ty, mình chưa từng làm qua.Quên đi, suy nghĩ kỹ hơn rồi tính."
Hắn nghĩ đến việc bản thân phải tự tuyển dụng, tự mình phải tìm địa điểm văn phòng thì cảm thấy choáng váng đầu óc.
Bởi vì kiếp trước hắn chưa từng làm những chuyện này, vừa không thích lại không rành.
Thế nhưng phải tiêu tiền, chuyện này quả nhiên là biện pháp cấp tốc.
Bùi Khiêm quyết định tạm gác lại, ngày mai nghĩ thêm về chuyện này.
…
Trở lại phòng kí túc.
"Khiêm nhi! Trò chơi nổi tiếng rồi, hai đứa mình có thể đi ra ngoài ăn một bữa no nê không?"
OK! Đi ăn!
Tuy không lấy được ba mươi vạn, nhưng ít ra vẫn có 2.000 tệ…
Thu 2.000 tệ, ăn bữa cơm 100 tệ cũng không lãng phí.
Có điều Bùi Khiêm vẫn không thấy vui vẻ gì mấy.
Ở bên kia đường phía nam trường học có một tiệm buffet ngon, mỗi người chỉ tốn 58 tệ, đối với sinh viên năm 2009 đây đã là một bữa cơm xa xỉ.
Bùi Khiêm ngồi trên ghế, mặt vô cảm nhìn Mã Dương đang cầm mấy đĩa bánh gatô và một ly nước uống lớn.
Thịt nướng trong tiệc buffet tính theo đầu người, nhưng quầy phục vụ có các loại thức ăn kèm như bánh gatô, các món xào, các loại hoa quả có thể lấy tùy ý.
Tâm thế của Mã Dương hiển nhiên là đến ăn, mục tiêu cơ bản là ăn một bữa no nê sướng miệng.
"Khiêm nhi, tao thấy mày hình như có tâm sự đè nặng?"
"Quả nhiên, bản tính con nhà giàu của mày càng lúc càng lộ rõ."
"Trò chơi thành công, ít nhất kiếm lời mấy vạn tệ phải không? Làm sao mà mặt mày ủ rũ? Chẳng lẽ, mày còn muốn yêu cầu bản thân cao hơn nữa?"
"Với lại, nhiều món ngon như vậy mày cũng không thèm dòm!"
Mã Dương vừa ăn lấy ăn để, vừa hỏi trong mơ hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!