Chương 6: (Vô Đề)

26.

Nếu đây là số mệnh của nàng, vậy nàng cũng đành chấp nhận.

Luôn có một khoảnh khắc nào đó, một người nào đó, một sự việc nào đó, một câu nói nào đó khiến ta phải rung động và kinh ngạc.

Mai Tranh nghĩ có lẽ chính là thời khắc này đã khiến y bắt đầu nghi ngờ về những gì đã qua trong đời mình, nghi ngờ cả sự giáo dục mình đã nhận được, thậm chí nghi ngờ cả chính bản thân mình.

"Thu Bạch, ngươi quá mạo hiểm rồi. Làm người cần phải biết tiến biết lùi, như vậy mới có thể trường tồn được. Ngươi là nữ nhi, nên ẩn mình trong khuê phòng, lo liệu việc nhà, ngắm hoa phe phẩy quạt. Sao phải như thế này..."

Đây là những lời y đã chuẩn bị sẵn, nhưng lúc này đối diện với một người như nàng, y không thể nào nói ra những lời tiếp theo được nữa.

"Tuy ta là nữ nhi nhưng phụ thân chỉ dạy ta một điều. Một đời làm quan, phải hiến tâm cho trời đất, hiến mệnh cho dân sinh. Việc này không liên quan đến giới tính, cũng không liên quan đến thân phận.

Đọc sách hàng chục năm, một sớm vào triều đường há chỉ để ngày ngày trì hoãn, mưu cầu thăng quan phát tài sao?Ta hiểu hết mọi đạo lý, nhưng Tiểu Công gia à, nếu chỉ vì muốn sống lâu mà phải sống tầm thường thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa?

"Ánh mắt nàng nghiêm túc, trong vắt."Nhưng sống đã khó khăn lắm rồi...Sống tầm thường, chi bằng chết thống khoái.

"Đó chính là Thu Bạch của lúc bấy giờ. Bởi nàng không có gì vướng bận nên xem chuyện sinh tử nhẹ như mây bay. Toàn thân nàng tràn đầy khí phách thiếu niên. Là khí phách thà gãy chứ không cong. Cũng là khí phách"một ngày Đại bàng nổi lên cùng gió, bay thẳng tới nơi cao chín vạn dặm

". Mai Tranh chợt không biết phải khuyên nàng thế nào nữa. Nàng mỉm cười rạng rỡ, nhặt một quả mận trên bàn bỏ vào miệng."Tiểu Công gia tuổi còn trẻ sao đã cổ hủ như vậy chứ? Những việc các người làm được, chúng ta không những cũng làm được, mà còn làm tốt hơn.Đừng xem thường nữ nhi, nếu không có nữ nhi, làm sao có người? Công tử cũng vậy, chẳng phải cũng sinh ra từ nữ nhân đó sao?Hơn nữa, ngày ngày đeo một bộ mặt giả tạo công tử không mệt mỏi à? Nếu ngay cả việc mình cũng không thể là chính mình thì sống như vậy có gì thú vị chứ?"

Nàng lại nhón lấy một quả mận rồi vén rèm xe, nhảy xuống.

Tuy bóng dáng nàng mảnh mai nhưng khí thế lại hùng hồn.

Nàng để lại một câu hỏi mà Mai Tranh chưa bao giờ dám tự hỏi chính bản thân mình, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Mai Tranh thấy lòng mình thật ảm đạm.

Sáng hôm sau, Thánh thượng đã quở trách Lưu Thị lang trên triều. Trước là phạt nửa năm bổng lộc, sau là bắt về nhà đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng.

Thánh thượng còn đích thân chỉ định Thu Bạch làm Tả Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Thế nên ai cũng hiểu ý Thánh thượng.

Tuy Thánh thượng che chở người thân, nhưng người cũng biết quý trọng người tài.

Tên tuổi của Thu Bạch nhất định sẽ được ghi vào sử sách Đại Khánh một cách rầm rộ.

Có nữ tử họ Thu, tên Bạch.

Mười sáu tuổi vào Đại Lý Tự làm Tự Chính, ba tháng sau thăng chức Tả Thiếu khanh Đại Lý Tự.

Nàng từng một thân một mình gắng sức duy trì sự công bằng của pháp luật, phò tá xã tắc trong cơn nguy nan.....

Sử sách sau này viết về nàng như vậy đấy.

Biết bao anh hùng hào kiệt trong sử sách chỉ còn lại một hai câu, nhưng nàng lại chiếm đến ba trang dài.

Cái gọi là lưu danh sử xanh cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thu Bạch làm Tả Thiếu khanh không được suôn sẻ cho lắm. Trước hết là vì nàng vào Đại Lý Tự bằng cửa sau, chỉ trong một đêm đã làm đến chức Thiếu khanh, là vị trí mà bao người đợi chờ mòn mỏi hàng chục năm cũng không đạt được, làm sao có thể khiến người khác tin phục cơ chứ?

Nhưng dường như nàng không hề hay biết.

Mà biết thì sao chứ?

Tuy cách nàng nhận chức quan này không đúng, nhưng nàng sẽ làm cho nó đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!