Chương 4: (Vô Đề)

16.

"Con có thể tự nuôi sống bản thân, tuy Tiểu Công gia là nhân trung long phượng, nhưng Thu Bạch tự nhận mình cũng không thua kém.

Con nói muốn huỷ hôn ước này, không phải vì thân phận của mình mà cảm thấy không xứng với Tiểu Công gia đâu, chỉ là vì con tuyệt đối không phải là người có thể an phận ở hậu trạch lo liệu việc nhà cửa. Môn đình như phủ Quốc công thực sự không hợp với con."

Những lời này khiến phụ thân Mai Tranh im lặng.

Mai Tranh khoan thai bước vào chính điện.

Đáng lẽ y nên rời đi, bởi gặp gỡ như thế này thật không đúng lúc.

Nhưng trong lòng y có hơi bất mãn, không hài lòng vì nàng chưa từng gặp y đã đòi huỷ hôn.

Đây chính là con người thật của Mai Tranh, bề ngoài khiêm nhường nhưng thực chất lại vô cùng kiêu ngạo.

Nàng đang nói nàng không xứng đôi vừa lứa với y sao?

Rõ ràng là nàng cảm thấy y không xứng với nàng mới đúng.

Phụ thân!

Y hành lễ với phụ thân mình.

Thu Bạch đứng dậy. Nàng khá ngạc nhiên, dường như nàng không ngờ Mai Tranh lại tuấn tú đến thế.

Khi Mai Tranh nhận ra chút ngạc nhiên đó, bấy giờ trong lòng y mới thấy thoải mái đôi phần.

Không ngờ sự ngạc nhiên đến nhanh nhưng đi càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, nàng đã trở lại vẻ bình thường như lúc nãy.

Mai Tranh giữ phong thái thường ngày, ôn hòa đúng mực hành lễ với Thu Bạch.

Thu Bạch đứng dậy chắp tay đáp lễ rất thành khẩn, nhưng khi nàng cúi đầu, rõ ràng là đang nghiến răng, lộ ra một biểu cảm khó chịu.

Mai Tranh thông minh nhường nào, vừa nhìn một cái đã biết cô nương này nhìn thấu y rồi.

"Sao con lại đến đây? Hôm nay con không có việc gì phải làm sao?"

Hình như phụ thân y không ngờ y lại đột ngột xuất hiện như thế. Ông nhìn Thu Bạch với vẻ mặt tự nhiên, cảm thấy mình hỏi vậy hơi quá đáng nên ngượng ngùng ho một tiếng.

Thu Bạch ngồi xuống, vẫn cười hì hì nhìn Mai Tranh.

Vì nàng nhìn quá thẳng thắn, nên khiến Mai Tranh cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

Không phải vì y chưa từng bị các cô nương nhìn, dù sao với vẻ ngoài của y, bị người khác theo dõi là chuyện bình thường.

Nhưng khi những người đó nhìn y, thường là đuôi mắt đuôi mày mang theo ý xuân, rồi e thẹn dùng khăn che nửa mặt, chưa từng có cô nương nào nhìn y thẳng thắn đến vậy.

Hơn nữa Thu Bạch không chỉ nhìn, mà đúng hơn là đang đánh giá.

"Thu Bạch, đây chính là lão Tam không ra gì nhà ta."

Phụ thân thở dài, nâng chén trà lên uống một ngụm.

"Tiểu Công gia có tướng mạo như người trời, khi vừa bước vào con đã đoán ra được rồi."

Nàng nhấn mạnh mấy chữ

"tướng mạo như người trời", Mai Tranh nghe vào tai chỉ cảm thấy như một lời châm biếm. Trong lòng y bỗng dấy lên một ngọn lửa vô danh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!