Chương 2: (Vô Đề)

6.

Khi Thu Bạch đến phủ nha, Triệu Ngỗ tác đã xử lý t h i thể xong, tự mình khám nghiệm lại một lượt. Thấy nàng đến, Triệu Ngỗ tác lập tức cầm giấy bút đứng một bên chờ đợi.

Nàng rửa sạch tay, che kín mũi miệng, xong xuôi mới cúi đầu đứng bên t h i thể xem xét tỉ mỉ.

"Bé trai, khoảng sáu, bảy tuổi; tóc khô tới mức chuyển sang màu vàng, thưa; hai mắt bị vật sắc nhọn kh o é t đi; vết thương ngay ngắn, hốc mắt chảy ra ít m á u. Chắc đứa trẻ này vẫn còn sống lúc bị k h o é t mắt..."

Nàng thở ra một hơi dài, trong lòng càng thêm không nỡ.

Thu Bạch lấy ra một con dao mỏng, nhẹ từ trong rương, kiên nhẫn gỡ bỏ từng lớp sáp trong miệng t h i thể.

"Lưỡi cũng bị c ắ t; miệng, mũi, tai đều bị bịt kín bằng sáp; các huyệt đạo trên t h i thể đều bị bầm tím, xem kỹ có thể thấy vết kim đâm. Lòng bàn tay và gan bàn chân đều có vết chai dày, da mặt thô ráp nứt nẻ, tóc vàng và thưa."

Nàng xem xét lại lần nữa, không phát hiện điều gì bất thường khác mới tháo khăn che miệng ra.

"Theo Thu nương tử suy đoán, nguyên nhân cái chết của đứa trẻ này là gì?" Tống Khoan hỏi.

Hắn là bộ đầu phủ nha, thân hình vạm vỡ, mặt vừa dài vừa đỏ, đôi mắt phượng dài hẹp, môi mỏng tím tái, trên môi có để ria mép, tính tình điềm đạm, cũng ít khi cười.

Võ công của hắn cũng không tồi, có tài múa cặp đoản đao xuất thần nhập hóa, cũng coi như nhân vật có ít danh tiếng ở Đông Châu.

"Có lẽ trước tiên đứa trẻ này đã bị cho uống một lượng lớn ma phí tán, sau đó dùng một loại kim bằng xương rỗng ruột dạng mảnh đâm vào các huyệt đạo để r ú t máu tới chết. Trong quá trình đó cũng bị hung thủ m ó c mắt, c ắ t lưỡi."

"Kẻ độc ác như vậy đúng là hiếm thấy. Nếu để ta bắt được, nhất định sẽ lột da rút gân hắn. Rốt cuộc đối phương có thù hận gì với một đứa t r ẻ mà lại ra tay độc ác như vậy..." Tống Khoan nghiến răng ken két nói.

"Ở Nam Cương có một loại bí thuật đổi mạng, chính là r ú t cạn máu của đứa trẻ rồi k h o é t mắt, c ắ t lưỡi, sau đó dùng sáp bịt kín miệng, mũi, tai lại.

Nghe đồn nếu làm vậy, linh hồn của đứa trẻ sẽ bị giam lại trong cơ thể, dùng t h i thể đó cúng tế trước tượng Già Lam Bồ Tát thì có thể cầu được một mạng cho người sắp chết.

"Chuyện này nàng mới chỉ đọc được trong sách chứ chưa từng tận mắt chứng kiến. Lúc đọc nàng thấy thuật này vừa tà ác vừa vô nhân tính, huống hồ làm sao có chuyện mạng đổi mạng như vậy được? Không ngờ hôm nay lại được tận mắt thấy cảnh này."Độc ác như vậy, dù người được đổi mạng có thật sự sống lại, cuối cùng cũng sẽ chết không được tử tế.

"Tạ Nghiên Thanh xuất thân quyền quý, có thủ đoạn đen tối nào hắn chưa từng thấy qua? Nhưng thâm độc như vậy, đây quả thật là lần đầu tiên. Mọi người đều chưa ăn cơm tối, nhưng tuyệt chẳng có ai thấy đói."Với thủ pháp điêu luyện như vậy, người bình thường không thể làm được. Thủ phạm chắc chắn có am hiểu y lý, gia cảnh giàu có, có người thân trong nhà đang mắc bệnh nặng không thể chữa trị.Còn đứa trẻ này có thể xuất thân từ gia đình không khá giả, thậm chí có khi còn là ăn xin đầu đường. Ngày mai hãy dán thông báo lên xem có ai đến nhận xác không!Chuyện phá án cần phải hết sức thận trọng.

"Thu Bạch không phải người của phủ nha, nàng theo phụ giúp họ một phần vì Tạ Nghiên Thanh mời, phần khác vì trách nhiệm đã ăn sâu vào tận xương tủy. Dù nàng không còn cần phải làm như vậy nữa, nhưng phụ thân từng nói với nàng:"Pháp luật là để ngăn dân chúng làm điều sai trái, khiến họ hướng thiện, tránh xa tội lỗi."

Truy tìm hung, diệt trừ cái ác cho đến khi thân tử hồn tiêu.

Đó chính là số phận của người Thu gia.

7.

Khi Thu Bạch trở về nhà một mình đã đến giờ giới nghiêm, đường phố vắng tanh, ngoài tiếng chó sủa thỉnh thoảng vọng lại thì xung quanh tối đen như mực.

Thuận Nhi là nhũ danh của Thu Thời Tự, không có cậu bé ở đây, căn nhà càng trở nên vắng vẻ hơn.

Thu Bạch nhóm bếp lò, bẻ một miếng bánh nướng rồi ngồi sưởi ấm bên cạnh.

Mùa đông ở Đông Châu chẳng bao giờ có tuyết rơi, nhưng cái lạnh ẩm ướt thấm vào tận xương tủy còn khó chịu hơn cả mùa đông ở Đông Kinh.

Vì không thấy buồn ngủ nên nàng bèn mài mực ghi chép lại từng chi tiết về vụ án mạng hôm nay.

Ngoài cửa sổ trời đã dần sáng, nàng không muốn chui vào ổ chăn lạnh lẽo nên thay y phục mới rồi mở cửa, vừa hay lại đúng lúc mặt trời từ từ ló dạng đông.

Đã lâu rồi Thu Bạch không được ngắm mặt trời, khóe môi nàng thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Ánh dương rực rỡ, đẹp đến chói mắt.

Những ngày như này quả là những ngày tốt lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!