61.
Người trên lưng nhẹ như một nắm lông vũ, không đáp lại câu nào.
Thu Bạch cõng người ra khỏi Hoàng gia. Nàng dắt ngựa của mình, từng bước từng bước ra khỏi cổng thành huyện Hoành Sơn.
Trời vẫn chưa tối hẳn.
Thu Bạch đặt người lên xe ngựa đã thuê sẵn, cài ngựa cho chắc vào rồi đánh xe chậm rãi chạy về Trần Châu.
Trời đã tối đen, rừng cây thấp, vì hạn hán nên cỏ cây không sum suê.
Thu Bạch lấy lọ thuốc trong túi ra, cẩn thận bôi thuốc cho Thạch Trừng. Cơ thể Thạch Trừng co giật mất kiểm soát, nhưng nàng ấy không phát ra tiếng động nào. Thu Bạch cắn răng nuốt những giọt nước mắt trong hốc mắt vào ngược trở lại.
Sau đó nàng dùng đoản đao xới đất, nhẹ nhàng dập tắt đống lửa.
Ngựa của nàng là do phụ thân tặng cho. Khi phụ thân tặng ngựa cho nàng, ông ấy bảo nàng đặt tên cho nó, nhưng nàng cứng đầu không chịu. Tuy ngựa không nói được nhưng nó có suy nghĩ của riêng mình. Trong lòng nó chắc chắn đã có cái tên mà nó muốn được gọi.
Con ngựa đã ở bên nàng tám năm, cuối cùng nàng vẫn phải bỏ nó lại.
Người Hoàng gia tuyệt đối không bao giờ để nàng đưa Thạch Trừng an toàn về Đông Kinh. Nàng đã phạm tội giả truyền thánh chỉ, một tội chém đầu, nàng có thể chết nhưng Thạch Trừng thì không thể.
Tuy nàng ấy không mở miệng, nhưng Hồ đại nhân có thể trao thư tay cùng với hồ sơ quan trọng như vậy cho nàng ấy trước khi ch, chắc chắn là ông ấy rất tin tưởng Thạch Trừng.
Thạch Trừng liều chết mang hồ sơ và thư tay đến Đông Kinh, lại còn sẵn lòng làm chứng, có thể thấy nàng ấy là một cô nương như thế nào. Nàng ấy chưa từng nghĩ rằng, sau bao gian khổ đến được Đông Kinh mình lại bị đưa trở về Hoàng gia.
Điều này khiến nàng ấy cảm thấy thất vọng với Đại Lý Tự, với Thánh nhân và cả với luật nước.
Nàng đã thuê người giang hồ giả dạng làm mình và Thạch Trừng, rồi đánh xe ngựa theo đường quan đạo tiến về phía Đông Kinh. Với con ngựa của nàng, có lẽ còn có thể giấu chuyện cải trang thêm vài ngày.
Nhưng chẳng bao lâu nữa người Hoàng gia sẽ phát hiện ra, rồi họ sẽ biết được việc nàng giả truyền thánh chỉ.
Dù thế nào nàng cũng phải ch, nhưng ít ra phải chết cho có ý nghĩa. Nàng nhất định phải đưa Thạch Trừng về Đại Lý Tự, phơi bày tội ác của Hoàng gia ra ánh sáng.
Toàn thân Thạch Trừng không còn chỗ nào lành lặn.
Thân thể nàng ấy yếu ớt, tình hình mỗi ngày một tệ hơn. Thu Bạch chở nàng ấy đi vòng qua phía bắc, đã hơn mười ngày trôi qua, nàng ấy chưa từng nói một lời nào. Thu Bạch bế nàng ấy trở lại xe ngựa. Tuy cưỡi ngựa đi nhanh hơn nhưng Thạch Trừng sẽ không chịu nổi.
Thu Bạch lại mua thêm một cỗ xe ngựa cũ kỹ và một con la, kéo xe chầm chậm đi về phía Khâm Bắc.
Thoáng cái đã vào hè, vết thương của Thạch Trừng đã lành được quá nửa, có thể tự đi được nửa dặm đường. Thu Bạch dắt Thạch Trừng, hai người quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trông chẳng khác gì những kẻ ăn xin bên bờ sông.
Dạo gần đây mưa nhiều, nước sông dâng cao, thuyền từ Giang Bắc đi Đông Kinh vẫn chưa rời bến. Những hành khách đã lên thuyền đều bị đuổi xuống, chính Hà Đạo Sứ đích thân dẫn người lục soát từng người một.
Ông ta còn dẫn một nhóm người lên thuyền, qua nửa canh giờ sau mới xuống.
"Xem ra chúng ta vẫn phải trì hoãn thêm vài ngày nữa." Thu Bạch bẻ đôi chiếc bánh bao trong tay, đưa một nửa cho Thạch Trừng.
Thạch Trừng nhận lấy, lặng lẽ bẻ một miếng cho vào miệng.
Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Thu Bạch. Hai người ở cùng nhau đã hơn một tháng, nhưng nàng ấy vẫn chưa thể hiểu được tính cách của Thu Bạch,. Thậm chí Thạch Trừng còn có hơi sợ nàng. Quả thực, Thu Bạch chính trực đến mức quái dị.
Quái dị theo đúng nghĩa đen.
62.
Thấy mặt trời đã lên cao, những con thuyền đậu ở bến lần lượt rời cảng, Thu Bạch mới đỡ Thạch Trừng chậm rãi đi về phía chiếc thuyền nhỏ đậu không xa cạnh bến sông. Trên sông có rất nhiều thuyền tư nhân giống thế. Chiếc thuyền nhỏ chở hai người chầm chậm quay về thành.
Họ sống trong một căn viện nhỏ ở phía tây thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!