Chương 10: (Vô Đề)

46.

Mai Tranh ngồi trong lều, ánh mắt sắc bén, không nói không rằng, như thể Thu Bạch không phải đang làm chuyện này vì y.

Rõ ràng y đã nói không đành lòng.

Hà tất nàng phải làm như vậy?

"Đúng là khá thú vị đấy, chỉ là không biết nàng ta đang cố ý làm vậy hay là gan dạ không biết sợ." Người bên cạnh miễn cưỡng mỉm cười, đôi mày như vẽ.

Mai Tranh hiểu rõ tính cách của nàng nhất.

Chắc lúc này nàng đã giận lắm rồi.

"Xin điện hạ cho phép ta nói với nàng một câu." Giọng Mai Tranh cực kỳ nhẹ.

Lời nói lạnh lùng này như đánh thẳng vào lòng Tống Vân Chiêu, khiến nàng ta không kìm được mà run rẩy.

Nàng ta là thiên kim quý tộc, cần gì phải như thế?

Trong mắt nàng ta, người đời đều là kiến cỏ.

Chỉ riêng Mai Tranh là khác biệt, vô cùng thú vị.

Đi đi! Nàng ta khẽ nói.

Mai Tranh chậm rãi bước đến trước mặt Thu Bạch.

Bãi đua ngựa vốn ồn ào giờ yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.

Thu Bạch ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vì đứng đối diện với ánh sáng nên nàng khẽ nheo mắt.

Y đứng ngược sáng, tựa như trên thế gian này chỉ còn sự hiện hữu của một mình y.

Một đám mây trên trời chốc lát biến từ hình chú ngựa nhỏ sang kẹo bông gòn.

Mai Tranh lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt cuộn trào vô số cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

"Nếu ta muốn, khi thánh chỉ ban xuống ta đã dùng chuyện của chúng ta để từ chối rồi. Nhưng ta đã không làm vậy, tất nhiên là vì ta đã ngầm đồng ý, sao ngươi còn phải làm thế? Ta biết ngươi có chí lớn, càng không nên vướng bận những chuyện vô nghĩa này.

Người đó không phải người thường, là trưởng nữ được Thánh thượng sủng ái nhất, còn có khả năng là quốc quân tương lai. Nếu ngươi đã muốn hoàn thành ước muốn của mình...

"Nàng đưa tay bịt miệng y lại. Đây là lần họ đứng gần nhau nhất, vì quá gần, thậm chí y còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả lên cằm mình."Ngươi đã nói mình có cách, chỉ là không đành lòng. Sao ngươi lại không đành lòng? Có phải vì ngươi không muốn để ta bị cuốn vào mớ bòng bong này không? Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn sẽ có kết quả, quốc quân không phải người này thì cũng là người kia.

Ta đã không ưng người này, tất phải giúp người kia. Ta không bỏ được ước muốn của mình, cũng không bỏ được ngươi. Chuyện này không phải bế tắc, nếu đã có cách giải quyết thì sao cứ nhất định phải bắt ta từ bỏ một trong hai?

"Nàng nghiêng đầu nhìn y. Mai Tranh nghe nàng nói. Rõ ràng y hiểu hết từng từ nàng vừa thốt ra, nhưng khi đặt cạnh chúng với nhau, y lại hoàn toàn không hiểu. Nàng không bỏ được y ư? Tại sao? Sao có thể? Y thì có gì mà khiến nàng không bỏ được?"Ngươi không hiểu đâu, con đường ngươi phải đi sau này sẽ khó khăn đến nhường nào..." Mai Tranh lẩm bẩm nói.

Nhưng nàng không quan tâm, khẽ áp môi lên khóe miệng y. Rồi như thách thức mà nhìn về một hướng nào đó.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi cả thành.

Tạ Nghiên Thanh nhìn người trong vầng sáng, bàng hoàng, ngây dại.

Họ ở cùng nhau hàng ngày, nhưng hắn chưa bao giờ nhận ra trong lòng nàng đã có một người.

Rõ ràng nàng đối với Mai Tranh còn lạnh nhạt hơn người khác ba phần.

Tạ Nghiên Thanh bỗng như trưởng thành trong hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!