Tô Khuynh Thành chau mày: Anh còn cười?
Diệp Phong thu lại nụ cười, sau đó hỏi:
"Cha cô hiện giờ đang ở đâu? Ở bệnh viện hay ở nhà?"
Ở nhà
"Đi thôi, đưa tôi đi xem."
Diệp Phong kéo cánh tay Tô Khuynh Thành muốn bước đi.
"Anh đi tới đó làm gì?"
"Trị bệnh cho cha cô đó."
"Anh còn biết trị bệnh?" Đôi mắt xinh đẹp của Tô Khuynh Thành mở lớn.
Diệp Phong gật đầu, tự tin nói:
"Đương nhiên, Tam sư nương từng dạy y thuật cho tôi!"
Tô Khuynh Thành do dự:
"Nhưng anh cũng đâu biết cha tôi bị bệnh gì, anh có thể trị khỏi sao?"
"Đương nhiên, tôi là thần y đấy"
"Thần y? Anh lại chém gió đi."
Còn không tin sao? Diệp Phong cười:
"Nói thế này đi, chỉ cần còn một hơi thở, bất luận là bệnh gì tôi đều có thể trị khỏi."
Y thuật của Tam sư nương có thể gọi là thiên hạ vô song, kim trâm xuất thần nhập hóa, cứu sống cả người chết, đến Diêm Vương cũng không làm khó được bài
Mà Diệp Phong đã được truyền thừa y thuật của bà, y thuật cũng phải gọi là siêu phàm!
Tô Khuynh Thành vẫn không tin, dù sao thì Diệp Phong cũng còn trẻ như vậy, trên người cũng không toát ra chút khí chất nào của bác sỹ.
Chính vào lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên.
"Con gái ơi, con đang ở đâu vậy, cha con sắp không xong rồi, con mau về đi!"
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh vang dội của mẹ Tô Khuynh Thành, bà Trần Hà.
"Cha con không ổn ư? Buổi sáng không phải là còn đang bình thường sao?"
Tô Khuynh Thành bỗng chốc trắng bệch cả mặt, cả người trở nên hoảng loạn.
Trần Hà gấp gáp nói:
"Vừa rồi đột nhiên không ổn!"
"Con biết rồi mẹ, giờ con về luôn."
Cô cắn răng tắt điện thoại, nhìn Diệp Phong nói:
"Cha tôi sắp không qua khỏi rồi, tôi phải nhanh chóng trở về nhà một chuyến"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!