Tô Khuynh Thành mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phong, nói:
"Vậy thì anh cứ suy nghĩ đi."
Một đôi mắt sáng ngời tràn ngập niềm vui và sự đắc ý.
"Hừ, em đang đùa tôi phải không?" Diệp Phong cười lạnh.
"Sáng nay em còn nói tôi là đồ gầy gò, tôi còn chưa tính sổ với em đâu."
Vẻ mặt Tô Khuynh Thành kiêu ngạo nói:
"Thì đúng là như vậy mà."
...
Cùng lúc đó, tại nhà họ Vương.
Hai thuộc hạ nhà họ Vương may mắn thoát khỏi Diệp Phong đang quỳ trước mặt Vương Dương, không dám nói một lời.
"Hai người vừa nói cái gì? Vương Cường bị Diệp Phong đánh chết, còn dẫn cả Tô Khuynh Thành đi rồi sao?"
Sắc mặt Vương Dương tối sầm lại, toàn thân tản ra từng đợt khí lạnh, khiến hai người kia giống như rơi vào hang băng, không khỏi run rẩy.
Hai người run lẩy bẩy gật đầu:
"Đúng... hoàn toàn là sự thật, thiếu gia."
"Phế vật! Rác rưởi vô dụng!"
Bốp!
Vương Dương nghe xong tức giận liền đứng dậy tát một trong hai người đó thật mạnh.
"Thậm chí không thể mang nổi một người về đây, nuôi các người có tác dụng gì chứ!"
Thiếu gia bớt giận. Hai người quỳ dưới đất nói.
"Bớt giận con mẹ này!"
Vương Dương sinh ra đã ngậm thìa vàng, đâu có từng chịu nhục như vậy?
Người phụ nữ hắn ta thích đã bị người đàn ông khác cướp đi, dù thế nào đi nữa thì hắn ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
"Diệp Phong, Diệp Phong chết tiệt, tao muốn giế. t chết mày!"
Vương Dương nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Vài giây sau, hắn ta đột nhiên lại thả nắm đấm ra, trên mặt hiện lên một nụ cười, lẩm bẩm:
"Lẽ nào Tô Khuynh Thành không muốn cứu cha cô ta sao?"
Trong lòng Vương Dương dâng lên sự đắc ý, tính mạng của Tô Kiến Nghiệp vẫn nằm trong tay hắn ta, sau đêm nay độc dược lan tràn, cho dù thần tiên đến cũng không thể cứu được Tô Kiến Nghiệp.
Nghĩ tới đây, hắn ta liền gọi điện thoại cho Tô Khuynh Thành.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!