Chương 16: Tôi về nhà

Sau khi kết bạn WeChat với Tô Khuynh Thành, Diệp Phong rời khỏi nhà họ Tô và đi đến danh thắng nổi tiếng hồ Phỉ Thuý ở Giang Thành.

Hồ Phỉ Thuý nằm ở ngoại ô phía đông Giang Thành, có diện tích rộng, cây xanh bao quanh, yên tĩnh, có không ít du khách thường đến hồ để ngắm cảnh.

Nhưng Diệp Phong đến hồ Phỉ Thuý không phải để dạo chơi mà là vì khoảng thời gian tiếp theo hắn sẽ sống ở đây.

Đứng bên hồ và nhìn về phía trung tâm có thể tìm thấy một tòa đình viện cổ kính nằm giữa hồ.

Đình viện chiếm diện tích lớn, có đình đài lầu các, non bộ, nước chảy, tựa như tiên cảnh! Đình viện cổ này có lịch sử hơn 800 năm, truyền thuyết kể rằng thời xa xưa có một gia đình giàu có đã xây dựng riêng cho con gái.

Đã trải qua vài lần tu sửa, bảo tồn cho đến ngày nay, vì được xây ở giữa hồ nên lấy tên là Hồ Tâm Cư.

"Đại sư nương đúng là biết chọn chỗ, mua một căn nhà tốt như vậy cho mình dùng nhà tân hôn, định để mình sinh một đàn à?" Diệp Phong hài lòng gật đầu, bước đi, dọc bờ đi về phía đình viện.

"Đứng lại, cậu đang làm gì vậy?"

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen từ chòi bảo vệ đi ra, hỏi Diệp Phong.

Toàn thân đối phương lộ ra khí tức nồng đậm, Diệp Phong liếc ông ta một cái, trong lòng thầm nghĩ:

Hoa Kình trung kỳ, còn là một người luyện võ, mạnh hơn vô số lần đám côn đồ vô dụng nhà họ Vương kia. Nhưng hiện tại, ông ta đang ở bên ngoài Hồ Tâm Cư làm bảo vệ, điều này cho thấy an ninh của Hồ Tâm Cư chu đáo đến mức nào.

Tôi về nhà.

Diệp Phong lấy chìa khóa Hồ Tâm Cư ra và đưa cho đối phương xem.

Đối phương nhìn thấy chìa khóa trong tay Diệp Phong, lập tức cúi đầu quỳ xuống:

"Thì ra là thiếu chủ, Thanh Loan đại nhân đã ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào đến gần Hồ Tâm Cư. Tiểu nhân vừa tới nên không biết thiếu chủ tới đây, đã mạo phạm thiếu chủ, hi vọng thiếu chủ sẽ không trách tội!"

Diệp Phong khẽ mỉm cười, không hề có ý trách móc:

"Chú làm rất tốt, đứng dậy đi."

Cảm ơn thiếu chủ!

Chú tên là gì?

"Tiểu nhân tên là Lưu Vũ, phụng lệnh của Thanh Loan đại nhân, canh giữ Hồ Tâm Cư!"

"Được rồi, chú Lưu, tôi nhớ chú rồi. Đây là quà tôi tặng chú, nó sẽ giúp chú tu luyện."

Diệp Phong tiện tay lấy ra hai viên linh thảo đưa cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ mừng rỡ, hai tay cung kính cầm linh thảo.

"Thiếu chủ, quà của cậu quá quý giá, tiểu nhân không thể nhận..."

"Không quý, chú nhận lấy đi."

"Rõ, cảm ơn thiếu chủ!"

Lưu Vũ kích động nhận lấy linh thảo, khi nhìn thấy rễ cây linh thảo, ông ta càng hưng phấn và kích động hơn.

Sức mạnh tiềm ẩn trong linh thảo rất thuần khiết và nồng đậm, đây chắc chắn là dược phẩm cấp bảo bối. Sau khi uống hai loại linh thảo này, thực lực của ông ta nhất định sẽ tăng vọt và thăng lên cảnh giới mới!

Nhìn bóng dáng Diệp Phong đang dần dần đi xa, Lưu Vũ lại cung kính cúi đầu!

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!