Đông Phương Phượng Hoàng rời đi một cách không cam tâm, Tiểu Bảo Chủ ôm Tiểu Ngọc đi tới trước mặt Thần Nam nhẹ giọng nói:
"Bại hoại ngươi đã triệt để kích nộ tỷ ấy, rắc rối sau này của ngươi sẽ rất lớn, hì hì!"
Nói xong nàng ta cũng rời khỏi hiện trường.
Trong số những người vây quanh có không ít người theo đuổi Đông Phương Phượng Hoàng, bọn họ đều phẫn nộ chú thị nhìn Thần Nam, chỉ cần có người phát động là sẽ lập tức xông lên.
Lúc này Đông Phương lão nhân mới nói:
"Đừng đứng xem nữa, mau giải tán đi."
Đám học sinh vây quanh khiếp sợ cái uy của Đông Phương Lão Nhân, cuối cùng đều giải tán.
Sau đó Đông Phương Lão Nhân đến gần Thần Nam nói:
"Tiểu tử hỗn trướng...."
"Lão già hỗn trướng dừng lại.." Trần Nam ngắt lời ông ta, nói:
"Lần này không liên quan đến ta, tôn nữ của lão tập hợp một đám người vây lấy ta, cô ta muốn tìm ta gây phiền phức, có thể nói ta mới là người bị hại."
Đông Phương lão nhân nói:
"Ta, hừ, tiểu tử thối, bây giờ ta không có thời gian tranh luận với ngươi, sau này ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi. Vừa nãy phó viện trưởng muốn ta nhường người, giao ước ba ngày của chúng ta tạm thời bỏ qua, sau này ta sẽ thu thập ngươi."
***
Bước qua đại môn của Thần Phong học viện, Thần Nam cảm thấy mình bị phó viện trưởng và Đông Phương Lão Nhân cùng hợp mưu tính kế, hai người này ép hắn không thể không tới Tiên Vũ học viện tham gia thi đấu.
"Nhất định là lão hồ li phó viện trưởng yêu cầu Đông Phương lão đầu tử hù dọa ta, lão già bỉ ổi vô sỉ này..." Hắn không ngừng nhiếc mắng.
Theo một khía cạnh nhất định mà nói, nếu như không phải Long Bảo Bảo nhận ra Thần Nam chính là người tối hôm đó rắc bột ớt thì bây giờ hắn căn bản không phải chịu sự uy hiếp của phó viện trưởng.
Hắn vạn lần không thể nào ngờ rằng chú rồng nhỏ khả ái đó lại là ngũ giai thánh long, đến tận lúc này trong lòng hắn vẫn không sao tin được.
Theo lời phó viện trưởng, Long Bảo Bảo tính cách cổ quái, đối với bất kì một sự vật mới lạ nào cũng tò mò, bây giờ nó đối với hắn vô cùng thân thiết đa phần cũng chính là bởi vì hắn là một người bạn để chơi đùa.
"Đúng, phải nhân cơ hội này cho nó giáo huấn lão đầu tử đốn mạt vô sỉ kia, lại còn cả Đông Phương lão đầu tử đáng ghét nữa."
Lúc này Thần Nam đã bước vào một hẻm nhỏ, đang lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung, một đạo hàn quang lạnh lẽo trong suốt như thiểm điện lao thẳng tới phía trước mặt hắn.
Thần Nam giật mình, vội vàng nghiêng người tránh, hàn quang chỉ nay sượt qua người hắn, bất quá nó lại lập tức bay vòng trở lại.
Lúc này hắn đã nhìn rõ, đạo hàn quang đó là một thanh Viên Nguyệt Loan đao, thanh loan đang trảm ngược lại hàn khí lạnh lẽo, lóe lên quang mang yêu dị, tựa hồ còn nhanh hơn ban nãy.
Hắn lại một lần nữa né người tránh sang một bên, thanh Viên nguyệt loan sát khí đáng sợ phá không bay đi.
Từ sâu trong con hẻm nhỏ, một thanh niên nam tử thần sắc lạnh lùng tay nắm chặt loan đao chặn đường đi của Thần Nam.
Thanh niên này mày kiếm, mắt hổ, anh tuấn phi phàm, thân hình mặc dù không phải là quá cao lớn nhưng lại đem tới cho người ta cảm giác mạnh mẽ.
"Bại hoại, ta đợi ngươi lâu rồi!"
Người thanh niên lạnh lùng nhìm chằm chằm về phía Thần Nam, khắp con hẻm nhỏ tràn ngập sát khí.
"Ngươi tại sao lại đánh lén ta?"
"Muốn xem ngươi có đang để ta xuất thủ hay không, nếu như đến một đao cũng không tránh được, ta không cần phải cùng ngươi giao thủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!