Chương 38: Vũ phá ma pháp

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, trong thời gian này ngoài việc Thần Nam ra sức chăm sóc vết bầm dập trên mặt, thì hắn tranh thủ lựa chọn một lượng lớn vũ khí, một cây ngạnh cung, ba mươi cây lang nha tiễn, ba mươi cây tụ tiễn, ba mươi ngọn phi đao, ba mươi viên đạn sắt....... toàn thân trên dưới đều là ám khí, để có thể đối phó với đám ma pháp sư kia, có thể thấy hắn đã rất lao tâm khổ trí.

Khi đến Thần Phong học viện hắn liền kêu lên một tiếng kinh sợ, chỉ thấy vài chục ma pháp sư đứng chờ ở trước đại môn, mỗi người đều nhìn hắn với ánh mắt giận dữ.

Tuy trong lòng hơi sợ nhưng thiết nghĩ đám ma pháp sư đó cũng không dám làm bậy ở học viện, liền thủng thỉnh theo sau đám người đó, trên đường đi lại được vô số cặp mắt nhìn theo, nhiều người nhỏ to nghị luận không rõ là ngưỡng mộ hay trù ẻo hắn nữa.

"Các người biết gì không, lần này ma pháp hệ muốn cùng tên bại hoại quyết đấu."

"Vậy à, có nghe qua, nghe nói tại Tam Hào Diễn Vũ trường, nơi đó đã tụ tập trên nghìn người."

"Tên này mật cũng to thật, không ngờ dám hí lộng ngông cuồng khiến cả đại mỹ nhân của Học viện chúng ta nổi giận, xem ra lần này hắn chết chắc."

"Đi thôi, chúng ta cũng đến xem xem."

o0o

Khi Thần Nam theo đám ma pháp sư đến Tam Hào Diễn Vũ trường thì người đã đông như kiến, tại hiện trường vô cùng huyên náo.

Một ma pháp sư nói với Thần Nam:

"Những đại biểu do chúng ta lựa chọn vẫn chưa đến, ngươi trước hết hãy ở đây chờ một chút, nhưng không được chạy loạn, nếu không, xảy ra chuyện gì thì đừng trách bọn ta ."

Thần Nam hừ lạnh một tiếng, bất quá hắn thật sự không dám chạy về phía đám đông mà chỉ dám đứng ở xa xa bên ngoài, hắn sợ đám hộ hoa sứ giả cuồng nhiệt kia chỉ vì tức giận thay cho Đông Phương Phượng Hoàng bất kể liêm sĩ mà vây lại đập cho hắn một trận.

Chợt có tiếng cười nhẹ từ phía sau cất lên, Thần Nam quay mặt lại xem, chỉ thấy một người trẻ tuổi tiêu sái phiêu dật, nho nhã thanh tú bước tới.

Người vừa đến tuấn tú vô bỉ, có thể nói là đẹp đến cực điểm, gọi là tuyệt thế mỹ nam tử cũng không quá, nhưng khi nhìn kỹ đã làm hắn giật mình, thật không ngờ gã kia lại là một nữ tử cải nam trang.

Nữ tử này thân hình rất tú lệ, mái tóc đen tuyền cắt ngắn gần che cả hai mắt, nhãn thần trong sáng, thanh khiết, mềm mại như thu thuỷ, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận, kết hợp với nhau cấu thành nên một gương mặt tuyệt mỹ.

Nữ tử tóc ngắn không mặc quần dài, mà mặc một bộ nam phục hiện đang thịnh hành, trông giản dị thanh khiết, nhẹ nhàng, mềm mại, lộ ra ngoài một vẻ đẹp trung tính, phát ra một dạng khí tức đặc biệt, khiến cho người khác mới nhìn lần đầu, khó lòng kháng cự.

Thần Nam không ngờ được trên đời này lại có một nữ tử có khí chất đẹp đẽ như vậy, mắt nhìn dáng dấp thần tiên bay lượn phô diễn, phong thái tự tin của nữ tử tóc ngắn, hắn ta nhất thời thất thần.

"Ê, quả dưa hấu đần độn kia làm gì mà thần người ra vậy?" Thanh âm của nữ từ tóc ngắn tràn đầy lực hút.

E hèm....... Thần Nam lúng túng một lúc, liền giả bộ ho khan, bất quá hắn trấn tĩnh lại rất nhanh, cười nói:

"Huynh đệ, có chuyện gì a?"

Nữ tử tóc ngắn nhíu đôi mi thanh tú, xong lại giãn ra, cười nhẹ nói:

"Tên bại hoại to gan kia, ngươi đã đắc tội với Đông Phương Phượng Hoàng, mà vẫn còn dám cười nhạo ta, ngươi không sợ càng rước lấy nhiều người truy sát sao?"

Thần Nam thót tim , nữ tử trước mắt tuyệt đối là một mĩ nữ tuyệt sắc không thua kém gì Đông Phương Phượng Hoàng và tiểu bảo chủ, đặc biệt là vẻ đẹp lung linh dị thường càng tạo nên mị lực đặc biệt chỉ sợ còn nhiều người ngưỡng mộ hơn cả Đông Phương Phượng Hoàng, lời cô ta vừa nói quyết không phải dọa suông.

Mỹ nữ liền mỉm cười, trên mặt giống như lấp lánh sắc màu (ánh sáng màu) làm mê hoặc lòng người, nói:

"Sợ rồi hả? À, kỳ thực mọi người đều nói ta giống như một tên tiểu tử, nếu như ngươi cũng nghĩ như vậy thì gọi ta một tiếng ca ca đi."

"Hắc hắc, xin hỏi phương danh của đệ đệ?"

"Nhìn kỹ bại hại nhà ngươi đúng thật là tên vô lại, bổn tiểu thư tên là Long Vũ, hôm nay có chuyện đến tìm ngươi đây."

"Tiểu Ngũ, chẳng lẽ cô nương còn có bốn bà chị nữa sao?" Thần Nam hai mắt phóng quang.

"Hứ, tên bại hoại nhà ngươi thật đúng là danh bất hư truyền." Long Vũ tuy đang trong hình dạng nam tử, dung nhan tuyệt mỹ cũng rất trung tính hoá, nhưng ngôn ngữ cử chỉ thực sự là rất u nhã, cộng thêm phong thái tự tin của nàng ta, vung tay đá chân đều phát tán mị lực kinh nhân.

"Bại hoại, ta nghe nói ngươi mấy ngày trước có thi triển một loại tuyệt học, tựa như là Cầm Long Thủ đã thất truyền trong Đông phương vũ học, có phải là thật không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!