Thần Nam lánh khỏi thân cây đang đổ xuông, sau đó thân mình nhanh chóng chuyển động tránh sang một bên, cự nhân vẫn không dừng bước tiếp tục tiến về phía trước đến lúc hắn quay người lại thì Thần Nam đã ôm Tiểu bảo chủ chạy được hơn hai mươi mét
Tiểu bảo chủ kêu lên :
"Hút chết, còn không mau chạy tới trước kiếm chỗ nấp đi, ai , hỗn đản ngươi sao lại dừng lại vậy? nhanh chạy đi chứ"
Thần Nam đột nhiên dừng lại thả tiểu bảo chủ xuống đất.
A.. lập tức mông của tiểu bảo chủ tiếp xúc thân mật với mặt đất,
"tên bai hoại ngươi, .... ui da, đau chết ta mất,... cái tên hỗn đản ngươi... ui da"
Thần Nam chẳng quản tới nàng, với tay lấy Hậu Nghệ cung trên vai xuống, chân trái bước về phía trước nâng Hậu Nghệ cung lên, tay phải cầm lấy một cành cây khô đặt lên dây cung, lúc này Thần Nam thần tình chuyên chú(tập trung) vô cùng, mắt nhìn thẳng tới viễn cổ cự nhân.
Tay phải của hắn dụng lực kéo căng dây cung, Hậu Nghệ cung xanh đen hiện lên kim quang nhàn nhạt, thiên địa nguyên khí phong cuồng bị hút về Hậu Nghệ cung, Thần Nam cùng Hậu Nghê cung phảng phất như huyết nhục tương liên kết hợp lại với nhau, một quầng kim quang từ hắn và Hậu Nghệ cung phát ra, một cổ lực lượng cường đại ba động lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài.
Cự nhân cảm giác được sự ba động của lực lượng cường đại trong không trung liền hiện lên vẻ sợ sệt đứng lại.
Lúc này nguyên khí thiên địa vô cùng vô tận như ba đào(sóng lớn) hùng dũng cuộn đến Thần Nam và Hậu Nghệ cung , Thần Nam toàn thân trên dưới tán xuất ra kim mang đẹp mắt, quang mang chói mắt làm cho vầng thái dương trên cao trở nên u ám thất sắc.
Cự nhân không tự chủ được thối lui về sau một bước, sắc mặt trở nên sợ hãi vô cùng.
Tiểu bảo chủ trong lòng chấn động vô cùng, nàng làm sao cũng không thể nhìn ra được nam tử trước mắt cùng với cái tên Thần Nam bại hoại có liên hệ với nhau, hai người khác nhau quá xa, nam tử trước mắt tựa như sơn nhạc, khí thế cường đại giống như thần ma xuất thế, làm cho người khác cảm thấy kính phục.
Dưới khí thế bức người đó vẻ cao lơn của viễn cổ cự nhân giống như không còn, nam tử trước mắt giống như một cự nhân che phủ trời đất.
"Hắn thật sự là tên bại hoại Thần Nam , thật sự là tên xú tặc đó sao?"
Không gian trời đất bông nhiên gió thổi mậy bay, sấm sét vang rền, trên Hậu Nghệ cung quang vụ hòa hợp với khí trời đất, kim quang như lưu thủy cuộn đến cành cây khô trên dây, từng phút từng phút, khô mộc biến thành kim quang sáng chói, tán xuất khí tức cường đại khiến người khác phải kinh sợ.
Kim quang phát ra, cự nhân chịu không nổi run rẩy không ngừng, Thần Nam dưới đất nhẹ nhàng buông dây cung nhưng lúc tối hậu đã nhanh chóng chuyển hướng của Hậu Nghệ cung cuồng phong gào thét sấm sét vang rền, một đạo kim quang như thiểm điện lướt qua bên cạnh cự nhân, trong chớp mắt cắm phập vào bộ rễ của cây đại thụ cao lớn nhất trong rừng.
Thụ vương cao hơn ba mươi trượng phút chốc hóa thành bụi phấn, viễn cổ cự nhân kêu lên một tiếng quái dị quay người chạy trốn, cả một mảng rừng cây cối bị hắn xô ngã xuống đất sơn lâm rung rinh không ngừng.
Thân ảnh cao lớn của cự nhân cuối cùng biến mất, thiên địa nguyên khí phong cuồng chuyển động cũng từ từ trở nên bình tĩnh , sơn lâm lại trở về vẻ êm ắng.
Kim mang đẹp mắt trên người Thần Nam dần dần trở nên ảm đạm cuối cùng biến mất, nhưng khí thế cường đại trên người hắn vẫn còn tồn tại.
Thân ảnh của hắn cho người ta cái cảm giác giống như núi non vững chãi.
Tiểu bảo chủ run run nói :
"Bại hoại.... Thần Nam... ngươi tại sao lại bắn trật vậy? sao không bắn thẳng vào mục tiêu?"
Khí thế cương đại trên người Thần Nam từ từ thu lại, toàn thân lại trở lại vẻ bình thương hằng ngày, Tiểu bảo chủ thở ra một hơi nàng đối với hình ảnh như thần ma xuất thế của Thần Nam lúc nãy thật sự sợ hãi.
Thần Nam thở dài nói :
"Không ngờ kiếp mày lại có thể một lần nữa có cơ hội có được cảm giác chạm đến cảnh giới chân võ"
"Cái tên xấu xí hôi hám kia, sư phụ ta từng nói cảnh giới chân võ chỉ xuât hiện trong truyền thuyết mà thôi , dựa vào ngươi? Hừ đúng là si tâm vọng tưởng" Tiểu bảo chủ không bỏ qua cơ hội đả kích Thần Nam.
Thần Nam ngắm nhìn thụ vương từ từ phát tán bụi phấn trong không trung, giống như tự nói một mình cũng giống như nói với tiểu bảo chủ:
"Dụng tâm bắn ra một tên, trong khoảnh khắc đó ta đã bước lên được cảnh giới chân võ, nếu như ta có công lực đầy đủ, có thể bắn hạ cả thiên thần thượng giới.".
"Phì, đúng là vô sỉ, ngay cả mục tiêu là tên cự nhân to lớn đó mà cũng bắn trật mà cũng đòi bắn hạ thiên thần thượng giới, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?"
Lúc này Thần Nam đã hoàn toàn khôi phục lại nguyên dạng cười nói :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!