Mau nhả ra!
Sau khi nghe thấy lời nói của họ, tiểu long càng thêm tức giận, lớn tiếng thét:
"Bảo Bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng... ai yo..."
Tiểu long đang định ra đòn, đột nhiên kinh hãi kêu lên:
"Ai yo... ai yo... nó đang bò qua bò lại trong bụng ta... ai yo...."
"Long Bảo Bảo ngươi sao thế." Thần Nam vung Cầm Long Thủ ra, ôm lấy tiểu long vào lòng, vội vàng hỏi:
"Ngươi cảm thấy thế nào? Mau nôn hạt châu tử ra"
"Nó chạy qua chạy lại trong bụng ta, nó... có thể động đậy, ai yo... ta nôn..."
Tiểu long nghe lời Thần Nam, bắt đầu cố gắng nôn châu tử ra ngoài, nhưng chỉ có thể phun ra chút rãi, nó không nôn ra được thứ gì.
"Ai yo... nó hóa thành... nước rồi, đang chảy trong bụng ta... ngứa quá a...."
Tiểu long kêu gào không ngừng, tuy niên không hề có vẻ khổ sở, đều này khiến cho Thần Nam có chút an lòng.
Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương căng thẳng nhìn nó, chờ đợi hạt châu tử kì quái đó tự chạy ra ngoài.
"Ai yo... nó... nó chạy lên đầu ta rồi...." Tiểu long giọng sặc mùi sữa kêu lên.
Lúc này trên đầu tiểu long đột nhiên kim quang bừng sáng, phát ra ánh sáng chói lóa lấp lánh, kim quang phát sáng trong vòng nửa khắc rồi mới từ từ biến mất, tiểu châu tử màu vàng ẩn hiện, khắc ở giữa trán tiểu long¸ giống như con mắt thứ ba, tuy nhiên cũng không có sức mạnh thuộc tính quang mang dao động, so với long lân lấp lánh kim quang của tiểu long, châu tử không nổi bật lắm.
Tiểu long dùng tiểu trảo liên tục ấn xuống dưới, nó đau đớn, rên hừ hừ, nhưng châu tử mọc ở trên, khó mà di chuyển được một chút, cuối cùng nó buồn bã nói:
"Ta cứ cho rằng sắp khai thiên nhãn, kết quả hạt châu tử này không chịu đi, đáng ghét"
Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên đưa mắt nhìn nhau, bọn họ còn đau lòng hơn cả tiểu long, bởi vì bọn họ đã không cảm nhận được thần lực đang dao động nữa.
Hai ngày tiếp theo, Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên cả ngày nhìn trán của tiểu long đầy hi vọng, hi vọng có thể có kì tích xảy ra, nhưng bọn họ đã thất vọng, khí tức thánh khiết đó hoàn toàn biến mất, không có bất cứ dao động năng lượng nào truyền ra ngoài nữa.
Mộng Khả Nhi khó có thể duy trì được vẻ bình tĩnh, Đạm Đài thánh địa cần có sức mạnh tiên thần để làm vững thêm phong ấn, nhưng bây giờ còn có thể tới đâu để tìm đây?
Ba đại thanh niên cao thủ vì thần cốt mà tạm thời liên thủ lại với nhau, bây giờ thần cốt thì vẫn còn, nhưng giá trị của nó thì không còn, vì vậy mà ba người vì lợi ích mà hợp tác nhất định sẽ lại phân tán, gặp lại nhất định lại động tới binh đao.
Thần Nam trong lòng có dự cảm, ngày hôm sau trong số ba người nhất định có một người chết trong tay đối phương
Lúc chia tay, Hạng Thiên đột nhiên cười tàn nhẫn, sau đó đột nhiên một đao chém chết ngũ giai hắc ám pháp sư. Hắn vỗ cánh thần ma rồi lao lên bầu trời, Mộng Khả Nhi miệng cười nhạt, đứng trên ngọc liên đài bay lên không trung.
Thần Nam thầm nhủ không hay, hai người này không phải muốn đổ hết tội cho chàng chứ?
Ba người đều không muốn hoàn toàn trở mặt với bất cứ một thế lực nào của Tây phương, vì thế trước đây không lâu, sau khi đánh bại hai tuyệt thế cao thủ của Quang Minh giáo hội nhưng không giết, nhưng bây giờ .... Thần Nam kêu lớn hỏng rồi, hắn bắt đầu mắng thầm.
Tiểu long lại dùng một ngữ điệu thân mật gọi:
"Mộng Khả Nhi, nàng đợi một chút, ta có một tin tốt muốn nói với nàng."
Thần Nam cốc nó một cái nói:
"Có cái gì hay ho mà nói với ả đàn bà này!"
Phía xa, Mộng Khả Nhi dừng lại, có chút không hiểu nhìn Tiểu long, bình tĩnh hỏi: Có tin gì?
"Bạn cũ của nàng bảo ta nhắn với nàng một câu, để ta nhớ lại xem anh ta nói như thế nào!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!