Chương 25: Tiểu Ngọc

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Hổ vương vừa mới ổn định trở lại, đã bị Thần Nam tiếp tung tung quyền đánh mạnh vào đầu, hổ vương rống lên một tiếng động trời, đột nhiên cuồng tính đại phát, ở trên không trung lắc đầu vẫy đuôi, không cố kìm hãm đà rời xuống, điên cuồng lắc người trở mình, nó quyết tâm khiến Thần Nam văng ra ngoài.

Mấy tay khách thương ở từ xa nhìn thấy trận đấu khốc liệt trên không trung, kinh hoảng vô cùng, sợ hãi run rẩy.

Còn đám dong binh (đám lính đánh thuê) ở trên mặt đất ai cũng kinh tâm táng đởm đến nín thở, khẩn trương nhìn lên trời, đều thầm theo dõi Thần Nam mà tay toát hết mồ hôi lạnh.

Lúc này chỉ có Tiểu bảo chủ là người duy nhất vẫn đang hô hoán

"Dụng lực... dụng lực, chỉ còn một chút nữa là có thể hất tên xú tặc đó xuống rồi, có điều đừng mạnh tay quá, ta còn cần hắn giải chỉ pháp cho ta".

Đám khách thương và dong binh bao nhiêu ánh mắt cổ quái nhìn lại, kết quả nhận được ánh mắt khỉnh khỉnh với tiếng hừm lạnh lùng của nàng tiểu bảo chúa.

Thần Nam cưỡi trên cổ Hổ vương, hai chân kẹp chặt lấy cổ nó, hai tay cũng bấu chặt vào con hổ. Nghe hổ vương gầm lên một tiếng, lại nhìn thấy bóng mọi người trên mặt đất càng lúc càng lớn dần, trong lòng khẩn trương, tự trách bản thân đã quá hấp tấp, chỉ thêm kích nộ con hổ.

Còn cách mặt đất khoảng sáu, bảy trượng, hổ vương đột ngột dừng lại, giương đôi cánh cản thế lao xuống.

Thần Nam thở một hơi dài, lúc này toàn hắn đã toát hết mồ hôi lạnh.

Hổ vương thân thể đã bị trọng thương, sau khi bay lộn dữ dội tinh lực đã suy kiệt, liêu xiêu rơi xuống.

Thần Nam đấu Hổ vương trận chiến này thực kinh hiểm vô cùng, hắn tuỳ thời tuỳ lúc có thể từ trên cao bị hất rơi xuống, tan xương nát thịt, những người dưới mặt đất theo dõi, thảy đều phát sợ.

Khi Hổ vương lắc lư hạ xuống cách mặt đất chưa đầy ba trượng, Thần Nam mới bình tâm trở lại, hắn thẳng tay vung quyền đập vào đầu hổ vương, mượn lực nhảy xuống.

Hổ vương hống lên giận dữ bất cam, trên không trung rơi xuống, oành một tiếng thân thể đập mạnh trên nền đất, làm bẹp cả một bụi cây lớn.

Trên mặt đất các dong binh cùng hô lên, binh khí điên cuồng đâm vào hổ vương.

Các khách thương thấy Thần Nam đã đánh ngã con ma thú khủng khiếp, đều thở phào, sau lúc khẩn trương quá độ, ai nấy đều không còn hơi sức liền ngã ngồi đổ nằm ra đất.

Vừa mới nãy Hổ vương trên không trung đại phát hung uy, hết phóng chớp lại phun lửa, khiến dong binh đoàn tổn thất thảm trọng, người chết người bị thương.

Lúc này những người sống sót điên cuồng tấn công nó trả thù, trên thân nó cắm đầy các loại vũ khí, nháy mắt Hổ vương đã bị thương nặng nề, máu loang đỏ cả thân, chảy tràn trên mặt đất.

Bách thú thấy hổ vương thân lâm tử cảnh, gào hống, rống dài..., một trận đại loạn, cuối cùng theo bốn phương tám hướng đào thoát đi hết, tinh phong dũng động, mặt đất rung chuyển.

Tiểu bảo chúa đột nhiên chạy tới chỗ đám dong binh, cấp thiết kêu gào

"Dừng lại, các ngươi mau mau dừng lại, nó sắp chết rồi..."

Đám lính đều sủng sốt, toàn bộ quay đầu nhìn nàng.

Một tay mặt đầy giận dữ thốt

"Tiểu nha đầu ngươi nói gì, tự nhiên muốn chúng ta dừng tay. Cái con súc sinh này đã giết chết cả hai chục mạng người, họ đều là những huynh đệ thân thiết của chúng ta"

Thần Nam vội vàng xông qua, nói

"Đứa tiểu nha đầu này đầu não có bệnh, đặc biệt hồ đồ, không cần lý tới cô ta, các ngươi cứ tiếp tục" Nói xong kéo nàng ta rời đi.

Tiểu bảo chúa vừa tránh, vừa kêu

"Ngươi cái tên hỗn đàn mới có bệnh, thả ta ra... Các ngươi không giết Hổ vương, ta sẽ bồi thường tổn thất cho các ngươi"

Một tay dong binh giận quát

"Ngươi bồi thường thế nào ? Người làm sao bồi thường sinh mệnh cho huynh đệ của chúng ta"

"Người chết không thể sống lại, nhưng ta có thể bồi thường cho gia đình những người tử nạn..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!