Vừa rồi Lăng Tiếu chỉ tay không không quyền đánh về phía Lăng Thiên, mà bất luận chiêu mạnh nhất nào của võ giả bình thường đều dùng vũ khí cả, chỉ có vũ khí mới có thể khiến đối phương có cảm giác cưỡng bức, mới có thể dùng ra uy lực mạnh nhất.
Hai mắt Lăng Tiếu hiện lên một tia quỷ ý không dễ dàng phát giác, lúc này khẽ cười nói
- Đối phó một tiểu tử Huyền Giả trung giai như ngươi còn không đáng để ta rút kiếm.
Lăng Thiên vốn sững sờ, chợt cười to nói:
- Ha ha, ngươi cho rằng ngươi còn là Huyền Sĩ năm đó sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mới tiến giai, cũng xứng nói với ta lời này sao, không sợ đau đầu lưỡi hả?
Trên quan đài, Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn cười lạnh nói:
- Đầu năm nay, có chút hài tử quả thật không chừng mực.
Ngũ trưởng lão từng ở nội các bị Lăng Tiếu trêu đùa hí lộng một phen, thiếu chút nữa đã khiến cháu trai Lăng Duệ của mình bị trục xuất gia tộc, hắn đối với Lăng Tiếu có thể nói là phi thường thống hận.
Tứ trưởng lão Lăng Uy nhịn lại không cười đi ra, hắn cũng cho rằng Lăng Tiếu tuy rằng lại lần nữa có thể tu luyện, nhưng hắn tin tưởng cháu trai của mình tuyệt đối sẽ không bại.
Nhưng sự thật là vậy sao?
Sau một khắc, Lăng Tiếu đã dùng hành động chứng minh cách nghĩ của người khác là sai, hơn nữa sai rất không hợp thói thường.
Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Chuẩn bị xong chưa, ta xuất chiêu đây!
- Ít nói nhảm, mau tới đi, đừng lãng phí thời gian, đây là cơ hội xuất thủ cuối cùng của ngươi đấy.
Lăng Thiên tự tin nói.
Hắn vừa dứt lời, Lăng Tiếu đã bắt đầu động, động tác của hắn nhìn như chậm kì thực cực nhanh, bước chân hành tung phiêu miểu kỳ dị, phảng phất như một trận gió lập tức đi tới trước mặt Lăng Thiên.
- Lưu Thủy Hành Vân.
- Bộ Phong Trảo Ảnh
Lăng Tiếu không chút lưu tình, song chưởng nhanh như lưu thủy đánh về phía ngực Lăng Thiên cò chưa kịp phản ứng, ngay sau đó lại liên tục đá ra mấy cước Phong Thần Thối, khiến Lăng Thiên không có lực chống đỡ.
Lăng Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt, Lăng Tiếu đã đánh tới trước ngươi hắn nhưng hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, hắn như đống cát vậy, không có bất kỳ cơ hội đánh trả đã bị đánh bay ra ngoài.
Bất kể là dưới đài hay trên quan đài, tất cả mọi người đều sợ ngây người, lúc Lăng Thiên như diều bị đứt dây bị đánh bay ra ngoài thì bọn hắn đều choáng váng.
Đệ tử Lăng gia dưới đài không biết Lăng Tiếu ra tay thế nào, chỉ có những chấp sự Huyền Sĩ đang quan chiến ở một bên cùng các trưởng lão trên quan đài mới nhìn rõ Lăng Tiếu quyền cước tất cả đánh ra chín đạo, tổng cộng mười tám đạo công kích, đều rơi vào trên người Lăng Thiên.
- Cái này... Điều đó không có khả năng.
Lăng Chí dưới đài mắt trợn tròn hoảng sợ nói.
Lăng Tinh ở một bên thì thần sắc hơi có chút kinh ngạc, bất quá cũng không quá mức giật mình, trong nội tâm thầm nghĩ
- Lăng Thiên thật là một tên tự phụ ngu ngốc, bất quá như vậy cũng tốt, trận tiếp theo để cho ta chống lại tên này, xem ta làm sao giày vò hắn.
Lăng Khuông và Lăng Lâm ngồi cùng một chỗ với chấp sự dưới đài đều vẻ mặt khiếp sợ, bởi vì bọn hắn đều nhìn ra bộ pháp quái dị kia của Lăng Tiếu cực nhanh, cơ hồ có thể sánh với tốc độ của Huyền Sĩ giai rồi.
Trên đài, Tứ trưởng lão Lăng Uy và Ngũ trưởng lão Lăng Ngôn sắc mặt đều phát xanh, một người không nghĩ tới cháu trai rõ ràng thật sự thất bại, một người thì bị tốc độ Lăng Tiếu bày ra dọa cho chấn kinh.
Tộc trưởng Lăng Thương ngồi ở chính giữa rốt cục lộ ra một tia tươi cười vui mừng.
Trên đài, Lăng Tiếu nói với Cửu trưởng lão Lăng Phúc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!