Hai cước tích súc huyền lực toàn thân, đem hai gã thị vệ giẫm nát dưới chân.
Hai gã thị vệ không kịp phòng ngự, đương trường gãy mũi, phun máu, rơi thật xa.
Lăng Tiếu tiêu sái rơi xuống đất, sắc mặt thoáng trắng bệch, hít sâu một hơi, thản nhiên nói với Lăng Thao:
- Tam thúc đi thôi, hai con chó kia không dám tiếp tục loạn cắn người!
Lăng Thao nhìn hai thị vệ té lăn lóc, thoáng ngây người, phức tạp liếc
mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó cùng hắn sóng vai đi vào nội viện.
Vừa mới đi vào bên trong, Lăng Tiếu không khỏi cảm thấy trước mắt sáng
ngời. Đây xem như là lần đầu tiên hắn đặt chân vào nội viện Lăng gia.
Một con đường rộng rãi thẳng tắp nối liền phía trước, chung quanh trăm
hoa đua nở, tản ra hương thơm say lòng người, những tòa núi giả kỳ dị,
giống như linh thú chạy chồm, nước chảy vờn quanh phát ra thanh âm nhỏ
giọt róc rách, thỉnh thoảng lại có vài tiểu đình xen lẫn, nhìn qua chẳng khác gì hoàng cung nội viện, có vẻ vô cùng mỹ lệ, an tường tĩnh mịch.
Đi tới cuối đường là một luyện võ trường gần ngàn thước vuông, ở giữa có đài cao, đây là lôi đài luận võ của Lăng gia, đồng thời cũng là địa
phương trắc thí hàng năm trong gia tộc.
Trước mặt là một tòa lầu các hùng vĩ bất phàm, tổng cộng bảy tầng, dùng
Hồng Sam ngàn năm dựng thành, vách tường điêu khắc linh văn, thoạt nhìn
cực kỳ huyền ảo, mơ hồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ đại khí huy
hoàng.
Nếu có trận pháp đại sư tại đây, nhất định có thể nhận ra chung quanh lầu các được bố trí trận pháp.
Trong lòng Lăng Tiếu không khỏi than nhẹ:
- Lăng gia không hổ là đứng đầu tam đại thế gia, nội viện lại được kiến tạo hùng vĩ độc đáo như thế!
Trên luyện võ trường có không ít thiếu niên từ mười tới mười sáu tuổi đang được nghi trượng chỉ dạy luyện võ.
Có không ít thiếu niên khá lớn đều nhận ra Lăng Tiếu, bởi vì hai năm
trước Lăng Tiếu là thần tượng được bọn hắn truy đuổi, hiện giờ thần
tượng bị phá nát, biến thành phế tài bị người châm biếm.
- Kia không phải là sỉ nhục của gia tộc Lăng Tiếu sao?
- Phải đó, sao hắn có thể tiến vào nội viện? Loại phế tài này không có tư cách đặt chân vào nội viện nửa bước!
- Còn không phải sao?
Đây quả thật làm dấy bẩn danh dự của gia tộc, gia tộc không cần phế tài như thế!
- Các ngươi không được nói Lăng Tiếu ca như vậy, huynh ấy là thần tượng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!