Nghe mẫu thân căn dặn một lát, Lăng Tiếu bị Lăng Chiến gọi vào thư phòng.
Lăng Chiến nghiêm túc nói:
- Tiếu nhi, hiện tại tuy rằng con có thể trùng tu huyền lực, nhưng cha hi vọng ngày sau con đừng quá phô trương!
Lăng Tiếu làm sao không rõ phụ thân đang lo lắng, vì thế thuận theo gật đầu nói:
- Cha, con nhớ kỹ!
- Ân, năm đó chính vì cha quá càn rỡ, cho nên mới lâm vào kết cục như
vậy, nhưng con cũng kế thừa cá tính của cha, lại bị đả kích như thế, cho nên cha hi vọng con rút lại kinh nghiệm hai lần giáo huấn, phải học
được ẩn nhẫn, khi thực lực của chúng ta bao trùm hết thảy, toàn bộ địch
nhân đều sẽ nhượng bộ lui binh, bọn hắn không còn dám nhảy ra đi chịu
chết!
Lăng Chiến giáo huấn.
Lăng Tiếu đối với việc này thấm sâu trong người, thấu hiểu thật rõ, chợt hiểu được khổ tâm của phụ thân, phải điệu thấp làm người mới là tốt
nhất!
Chờ khi nào thực lực của mình đạt tới mức người khác không thể uy
hiếp, sau đó mới tung hoành, quét ngang bốn phương!
- Xem ra sau này không nên kiêu ngạo như vậy, bằng không bị đánh lén lần nữa cũng không còn mạng tốt như thế!
Trong lòng Lăng Tiếu tự nhủ.
Trong một khu rừng rậm ngoại ô Vẫn Thạch thành, sát thủ tập sát Lăng
Tiếu kéo mảnh vải đen che mặt, lộ ra khuôn mặt vô cùng xấu xí, người
bình thường nhìn thấy sẽ cảm giác sợ hãi.
Bỗng nhiên sát thủ quay đầu kêu lên:
- Ai? Đi ra, đừng lén lút!
Một người mặc trường bào màu vàng, đeo mặt nạ chậm rãi bước ra. Mặt nạ
vẽ đồ án quỷ dị, hai răng nanh nhìn vào làm người kinh hãi đảm chiến.
Sát thủ nắm chặt trường kiếm, nhìn người đeo mặt nạ hỏi:
- Các hạ là ai, sao không lấy mặt thật gặp người đây?
Người đeo mặt nạ phát ra thanh âm âm lãnh nói:
- Người chết không tư cách nhìn thấy mặt thật của ta!
- Khẩu khí thật lớn!
Sát thủ quát một tiếng, lăng không nhảy tới, trường kiếm chém ra một đạo kim sắc kiếm quang, đâm thẳng về hướng người đeo mặt nạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!