Kim quang đầy trời, vô số thương ảnh chớp động, từng đạo huyền khí ngưng tụ thành thực chất tản ra quang mang sáng ngời hướng sát thủ đang bỏ
trốn bao trùm.
Sát thủ hú lên một tiếng quái dị, thân hình dừng lại, trường kiếm trong tay chém ra hơn mười đạo kiếm quang.
- Oanh!
- Oanh!
Giữa không trung bắn ra quang mang rạng rỡ.
Tuy sát thủ ngăn chặn được chiêu thức của Lăng Thao, nhưng trên người đã có vết thương, hơn nữa khí tức đã bị Lăng Thao tập trung, trừ phi tốc
độ của hắn nhanh hơn Lăng Thao, bằng không hắn tuyệt đối không chạy
thoát khỏi sự truy kích của Lăng Thao.
- Tặc tử dấu đầu lộ đuôi, vì sao phải nhiều lần hại cháu của ta, hôm nay nếu không nói rõ ràng nhất định lấy mạng của ngươi!
Trường thương của Lăng Thao chỉ vào hắc y nhân quát.
- Hừ, vậy nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không!
Sát thủ đè nặng thanh âm nói, đồng thời trường kiếm chém ra hai đóa kim sắc kiếm hoa hướng Lăng Thao đánh tới.
- Chút tài mọn!
Lăng Thao khinh thường hừ lạnh, trường thương trong tay quét ngang, nhất thời đem hai đóa kim sắc kiếm hoa chấn vỡ.
Nhưng Lăng Thao không dự đoán được đối phương chỉ ra hư chiêu, khi Lăng
Thao bị kiếm hoa ngăn cản sát thủ liền lấy tốc độ cực nhanh xoay người
bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lăng Thao tức giận dùng trường thương đập mạnh xuống mặt đất chấn động, sau đó mới xoay lại chạy tới bên cạnh Lăng Tiếu.
Bạch Vũ Tích ôm lấy Lăng Tiếu đang không ngừng phun máu tươi òa khóc.
Lăng Tiếu ngược lại cười khổ an ủi nàng:
- Đừng khóc, mạng của thiếu gia cứng rắn, còn chưa chết được!
Lăng Tiếu vừa rồi súc kình phản kích, bị đối phương chấn ngược khiến ngũ tạng lục phủ đều rung chuyển, kinh mạch mới ổn định tối hôm qua lại bắt đầu trướng đau, làm cho hắn vô cùng buồn bực.
- Hảo tiểu tử, đi, tam thúc mang cháu về nhà trước!
Lăng Thao khen ngợi một câu, sau đó vác Lăng Tiếu lên vai triển khai thân pháp phóng về hướng nhà Lăng Tiếu.
Bạch Vũ Tích còn chưa kịp phản ứng đã không còn thấy bóng dáng của hắn, liền ngẩn người chạy về nhà.
Rất nhanh, Lăng Thao đã đưa Lăng Tiếu về tới nhà.
Lăng Chiến cùng Mộng Tích Vân lại hoảng sợ một phen, nhất là Mộng Tích Vân không ngừng khóc nức nở.
- Nhị tẩu đừng nóng vội, ta có Hồi Lộ đan, Tiếu nhi sẽ không có chuyện gì!
Lăng Thao nói xong lấy ra một bình nhỏ bên hông, đổ ra hai viên đan dược màu đen cỡ đầu ngón tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!