Lăng Chiến dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử một cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại nhìn đến trên
cái cọc gỗ kia, hắn nhàn nhạt nói:
- Quân tử khong ngừng vươn lên, lời này không sai, nhưng mà ở trên người phụ tử chúng ta lại thể hiện không ra.
- Cha!
Lăng Tiếu không lưu loát kêu to một tiếng, một cỗ cảm xúc cộng minh dâng lên. Chèn ép, châm chọc, cười nhạo hai năm qua nhất nhất hiện lên trong đầu, tựa hồ hắn cũng nhìn thấy tao ngộ của phụ thân lúc còn trẻ cùng
giống như mình.
- Phú quý do trời, Tiếu nhi, đừng lại cưỡng cầu tự mình nữa, cố gắng của ngươi cha đều nhìn vào trong mắt, cha sẽ không trách ngươi.
Lăng Chiến tràn đầy bất đắc dĩ dùng ngữ khí mất mát nói. Năm đó hắn là
bậc nào hăng hái, cơ hồ ở bên trong được didhj hạ là tộc trưởng đời sau, đáng tiếc phong vân đột biến, trong một đêm hắn lại khiến cho hắn biến
thành phế nhân tồi tệ.
Vốn là thấy trên người nhi tử mạnh mẽ, thấy được
bóng dáng còn mạnh hơn mình năm đó cũng cảm thấy rất là an ủi, lại không biết làm sao lịch sử tái diễn lần nữa, khiến cho nhi tử của hắn cũng
gặp đả kích đồng dạng, trong lòng hắn là đắng cùng đau mà không nói nên
lời!
Lăng Tiếu không có trả lời, chỉ là hốc mắt dần dần phủ kín một tầng hơi
nước. Hắn có thể cảm nhận được quan ái chân tâm thật ý của Mộng Tích Vân đối với hắn, cũng có thể cảm nhận được quan tâm vô thanh vô tích kia
của Lăng Chiến.
- Phụ tử các ngươi đang nói chuyện gì thế, Tiếu nhi, mẹ sắc thuốc cho ngươi rồi đây, nhanh uống đi.
Mộng Tích Vân đem một chén dược thủy đen thui đi đến nói. Tiếp theo nàng nhìn đến dị trạng của Lăng Tiếu, khẩn trương hỏi:
- Tiếu nhi ngươi tại sao lại không, có phải hay không cha ngươi lại mắng ngươi lười biếng rồi?
Dứt lời Mộng Tích Vân nghi vấn nhìn chằm chằm vào Lăng Chiến.
- Không có… Nương, ta chỉ là, chỉ là hạt cát bay vào trong mắt, mau đưa thuốc đây, ta muốn uống thuốc.
Lăng Tiếu vội vàng che giấu nói.
Hắn kiếp trước từ khi hiểu chuyện đến
nay cũng chưa từng khóc qua, ngược lại là nghe người nha nói hắn từ nhỏ
liền thích cười, cho nên đặt tên là 'Tiếu', hôm nay thiếu chút nữa khóc
rồi, để cho người ta biets đây không phải là mất thể diện ném về nha
sao, cho nên đânhs chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Sau khi uống thuốc, Lăng Chiến cùng Mộng Tích Vân thối lui ra khỏi phòng.
Lăng Tiếu cảm thấy đầu vẫn trướng đau cho nên lại ngủ tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!