Chương 10: Quang Diệu Chi Thuẫn

Lý Hinh hung tợn nói :

"Lần trước? Các ngươi còn dám nhắc đến lần trước? Nếu không phải cha ta cùng Lâm thúc thúc tới nhanh, ta đã một kiếm đánh chết nàng."Lâm Giai Lộ cười lạnh nói :

"Nếu không phải có cha ta bảo vệ cho ngươi, lần trước ta đã đem ngươi đóng băng thành tượng rồi."

Lý Hinh khinh thường nói :

"Có bản lãnh ngươi đừng dùng bất cứ trang bị ma pháp nào."Lâm Giai Lộ khinh miệt đáp :

"Có bản lãnh ngươi cũng đừng triệu hồi ra đầu độc giác thú của ngươi."

Lửa giận của Lý Hinh rất rõ ràng có vẻ không thể áp chế nổi nữa, cổ tay khẽ xoay liền nắm lấy song kiếm từ sau lưng rút ra một thanh

"Đi, đi ra bên ngoài, ta hôm nay sẽ không triệu hồi Mân côi, ta xem ngươi có thể làm khó dễ được ta hay không ?"

Lâm Giai Lộ cầm ma pháp trượng đưa cho chiến sĩ cầm hộ rồi nói :

"Được, ta đây cũng không dùng ma pháp trượng, cho ngươi xem tốc độ thi pháp của bổn tiểu thư."

"Hai vị tiểu thư, quan chấp chính đại nhân cùng tổng trưởng đại nhân đã nhắc nhở, nếu nhị vị còn tranh cãi nữa thì sẽ cấm túc các ngươi."

Trên trán hai gã chiến sĩ mồ hôi đều đã lấm tấm tuôn ra , đứng ngăn ở giữa hai người, vẻ mặt cười khổ cùng bất đắc dĩ. Nghe được cấm túc hai chữ, Lý Hinh cùng Lâm Giai Lộ rõ ràng đều thoáng chút kiềm hãm, một lần nữa đồng thời tức giận hừ một tiếng dường như rất ăn ý.

Lâm Giai Lộ cười lạnh nói :

"Coi như ngươi gặp may."

"Ta gặp may ? Bổn cô nương đã là thất cấp kỵ sĩ, còn ai đó mới chỉ là lục cấp ma pháp sư mà. Chưa biết là ai gặp may. Không phải là không cho chúng ta đánh nhau sao? Được a! Lâm Giai Lộ ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không ?"

Lâm Giai Lộ hừ một tiếng : Đánh cuộc gì?Lý Hinh chỉ chỉ Long Hạo Thần đang đứng phía sau mình

"Đây là đệ đệ của ta, ta để hắn thay ta ra tay, ngươi cũng phái một người ra. Chúng ta không tự ra tay sẽ không bị cấm túc."

Trước đó Long Hạo Thần vẫn bị thân hình Lý Hinh ngăn trở, lúc này Lý Hinh tránh ra nên Lâm Giai Lộ mới nhìn đến hắn.

Lâm Giai Lộ lập tức cảm giác đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ của Long Hạo Thần, một đôi đạm kim sắc đồng từ trong suốt đặc biệt hiếm thấy, còn có một loại khí chất vô hình, tất cả đều khiến nàng chấn động.

Nhìn Long Hạo Thần, lại nhìn nhìn Lý Hinh, Lâm Giai Lộ hạ giọng hỏi Lý Hinh :

"Cũng là nữ giả nam trang giống ngươi sao ?"Da thịt trên mặt Long Hạo Thần nhất thời bỗng nhúc nhích, đầu đầy mồ hôi, nhíu mày đáp : Ta là nam nhân.Trong lòng hắn thầm nghĩ, các ngươi có thể nghĩ khác được hay không a!

Vì sao cứ nhìn thấy ta đều nghĩ rằng ta là nữ nhân, không nhìn thấy ta có yết hầu sao? Có chút tri thức có được hay không a! Lý Hinh dương dương đắc ý nói :

"Thế nào? Đệ đệ của ta tuấn tú chứ. Ngươi từng gặp ai tuấn tú như vậy chưa ?"

Lâm Giai Lộ bĩu môi nói :

"Thì ra ngươi còn có sở thích này, thích phi công trẻ a. Có điều, ngươi so với người ta lớn hơn nhiều lắm. Ngươi không biết sĩ diện sao?"

Ngươi... Lý Hinh cả giận nói :

"Ngươi hãy trả lời ngươi có dám đánh cuộc hay không đi. Nói cho ngươi biết, đệ đệ của ta cũng là người của Hạo Nguyệt phân điện chúng ta, hôm nay vừa mới gia nhập."Lâm Giai Lộ thoáng sửng sốt

"Ngươi không lầm chứ. Ngươi để hắn xuất thủ? Hắn mới bao tuổi ? Mười lăm tuổi hay chưa ?"

Lý Hinh nói :

"Không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nói có dám đánh cuộc hay không. Nếu không dám hãy cút ngay đi, đừng ảnh hưởng đến tâm tỉnh cô cô ăn cơm ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!