" thiếp thân chỉ là muốn trêu đùa với thượng sai, hà tất thượng sai phải rat ay độc ác như vậy. quả nhiên thượng sai là đàn ông bạc tình bạc nghĩa, sờ soạng người ta, khinh bạc người ta.
Còn dùng thứ đồ đáng sợ kia chọc người ta, đâm người ta đến giờ vẫn còn đau, rách cả da a? kết quả quay người có nợ không trả, hơn nữa vì vợ mà giận chó đánh mèo lên người ta."
Nữ thi rơi lệ, thê thê thảm thảm, lại phối hợp trên người cô ta quần áo gần như thành vải mảnh, làm người ta vừa thấy đã thương.
Mọi người thường nói, người sống đến 70, 80 tuổi đều đã thành hồ ly, mà nữ thi trước mắt đã sống 200 năm, trải qua bao tang thương.
Chu Trạch không nhìn nữ thi đang khóc lóc kể lể mà quay đầu nhìn Hứa Thanh Lãng.
"có thể giết cô ta chứ?" Chu Trạch hỏi.
… nữ thi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu lại gật đầu.
có ý gì? Chu Trạch hỏi.
"sát khí trong cơ thể cô ta mới là vẫn đề, nếu cô ta tự nổ, sát khi thoát ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến người vô tôi gàn đây" Hứa Thanh Lãng giải thích
"như vậy sẽ rất phiền toái."
ừ nữ thi phụ họa, cô ta coi như dập tắt ý nghĩ đãnh vào mặt tình cảm với Chu Trạch, vô tình nhất là người chồng phụ tình, hiển nhiên trong lòng Chu Trạch đã đủ đen tối rồi
"nhưng cô ta sẽ không dám dùng phương thức ấy, nếu không linh hồn cô ta đã vào địa ngục mà cô ta ở dương gian gây ra chuyện thương thiên hại lý thì linh hồn trong địa ngục sẽ bị trừng phạt. vì vậy, vẫn có thể giết."
Hứa Thanh lãng ngậm điếu thuốc, lúc trước hắn sợ hãi như con chim cút sáp bị hành hình, hiện tại có tiểu vũ trụ bùng nổ
- Chu Trạch ở bên, hắn có thể xem náo nhiệt nói mỉa.
"không nên, không nên, nàng là nàng, ta là ta, chúng ta là hai người."
Nữ thi vội hô, cô ta có thể nhìn ra, hai người đàn ông trước mắt muốn dùng biện pháp, vất vả 1 lần nhàn nhã suốt đời để giải quyết cô ta.
Dù có là sinh mệnh trí tuệ thì đều theo bản năng muốn sống, nữ thi cũng không ngoại lệ. cây chết là hết nhưng cây bệnh thì đến mùa xuân vẫn có cơ hội nảy lộc.
thật là nữ thi cũng không phải Bạch phu nhân, theo trình độ nhất định thì cô ta là một sinh mệnh độc lập, là thân thể qua 200 năm sinh ra linh trí nhưng nữ thi và Bạch phu nhân vẫn có liên hệ đến nhau.
Hứa Thanh Lãng nói không sai, nữ thi không dám làm bậy ở dương gian, cho dù chết cô ta cũng khôngdám làm bậy để Bạch phu nhân bị trừng phạt.
Chu Trạch ngồi xổm trước mặt nữ thi
"ý ngươi là chuyện vừa rồi chỉ là đùa giỡn?"
Nữ thi gật đầu.
haha. Chu Trạch cười hai tiếng, giờ suy nghĩ một chút mình vẫn là vô dụng, trẻ tuổi lại mới lên làm quỷ sai không có kinh nghiệm nên mới đáp ứng thỉnh cầu của Bạch phu nhân.
"không có biện pháp chế trụ cô ta sao?"
Chu Trạch hỏi.
"lấy hồn huyết của cô ta thì có thể khống chế được, nhưng thứ đó phải là cô ta tự nguyện đưa cho ngươi." Hứa Thanh lãng ở bên cạnh đề nghị.
Nữ thi ngẩng đầu, trong mắt là hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh lãng, phảng phất lúc này hứa Thanh Lãng là kẻ địch lớn nhất của cô ta.
"hoặc chết hoặc gia hồn huyết, tự mình chọn."
Hứa Thanh lãng mỉm cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!