Ngươi làm sao vậy? Chu Trạch nhíu nhíu mày, hiển nhiên, hắn cũng ngửi thấy mùi đó
"không có việc gì, ta mắc tiểu, ngươi đi trước!"
Lão đạo nói xong, lập tức xoay người chạy ra phía ngoài.
Chu Trạch nhìn nhìn tay của mình, không có đuổi theo, mà trực tiếp thuê xe về tiệm sách rồi.
Lão đạo đi tới bên cạnh đường cái, thò tay từ trong đũng quần móc ra một trương phù giấy, phù chỉ ( lá bùa) đã biến đỏ, hơn nữa gặp gió thành tro, trực tiếp phiêu tán.
Đây là lão đạo tổ truyền phù chỉ ( lá bùa), về phần tại sao cũng sẽ giấu ở vị trí này, không thể nói với người ngoài
một màn kia như đóng dấu trong trí nhớ của lão đạo. khi nhìn xuống thì hạt đào cũng bị bỏng, thậtgiống như đóng dấu lên cơ thể.
"mẹ nó, chắc ông chủ cũng không ngờ được mình chạy hai nghìn cây số đến Thông Thành lại gặp được đồng hương của ông chủ."
Trong tăm tối như một loại cảm ứng. giống như Chu trạch xem livestream của lão đạo, thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi sau quầy ở minh điếm khó khăn ăn cháo thì sinh ra cảm xúc, đó không đơn giản chỉ là bệnh biếng ăn.
thật ra bọn họ là cùng một loại người, trên thế giới này hắn tuyệt đối không đơn độc.
Giống như vô diện nữ trong địa ngụ không cam lòng mà gào thét:
"sao ngươi cũng có thể rời đi?"
Ý chính là không chỉ có chu trạch rời đi trước mặt vô diện nữ.
Hơn nữa trước tai nạn xem Chu trạch đang cứu ông lão.
Thế giới này, không yên bình như tưởng tượng
.........
Lúc về đến tiệm sách đã là rạng sáng, Chu trạch thu dọn mảnh thủy tinh trong nhà vệ sinh, sau đó lau qua người. hắn quyết định mai sẽ thuê người lắp thêm vòi hoa sen, với người mắc bệnh sạch sẽ thìkhông thể tắm rửa chính là cực hình.
Trở lại tầng 2, cài đặt nhiệt độ, Chu Trạch nằm vào, nhắm mắt chuẩn bị cáo biệt ngày mệt mỏi. giấc ngủ này rất an lành.
Hôm sau tỉnh lại, Chu trạch ra khỏi tủ lạnh rửa mặt, lại nhìn thoáng qua sát vách.
Hôm nay tiệm sát vách lại đóng cửa. bên phía bác sĩ lâm thì tạm thời không thể liên hệ, vợ không còn, ngay cả hắn cũng mất.
Chu trạch lắc đầu, đáng chết, sao mình lại sinh ra loại ý niệm này? Từ Nhạc hại người a, đúng, chính là như vậy.
Từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, Chu trạch chỉ có thể lấy điện thoại gọi giao hàng, ghi chú là chủ quán cho thêm bình dấm chua.
20 phúc sau một tiểu ca mặc trang phục giao hàng màu vàng đi xe điện đến, đối phương đẩy tiệm vào giao hàng sau đó ngồi xem sách.
"cảm ơn, thật không dễ dang, gần sang năm mới còn phải giao hàng" Chu Trạch khách khí nói.
"anh cũng không dễ dàng, cuối năm mà phải ăn giao hàng." Tiểu ca take
-out lập tức đáp trả.
… Chu trạch.
Chu trạch cảm thấy mình bị trúng tên vào đầu gối, ngẩng đầu cố ý nhìn thoáng qua tiểu ca take
-out, đối phương rất trẻ, thoạt nhìn chỉ ngoài 20.
"đây là tiệm sách của anh?" tiểu ca take
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!