Bên cạnh tiệm sách có một tiệm mì, buôn bán cũng bình thường, giống như tiệm sách của Chu Trạch, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Phố đi bộ này được tạo ra vì quảng trường trung tâm gần đây, nhưng quảng trường trung tâm này đãPhế, bên trong ngoại trừ một rạp chiếu phim, còn những cửa hàng khác đều đã đóng cửa, cũng bởi vậy, toàn bộ quảng trường cơ bản biến thành khu vực hoang vu Ít người lui tới.
Ít nhất trong Thông thành, hậu quả của việc xây dựng quá nhiều công trình đã thể hiện ra ngoài, mấy năm trước có không ít nhà đầu tư xây rất nhiều công trình, nhưng dù sao Thông thành không phải là Thượng Hải, không có nhiều nhu cầu như vậy.
Nhưng cũng may, tiệm mì này còn có thể bán online, hơn nữa kinh doanh xem ra cũng không tệ lắm, nhưng rất rõ ràng, sẽ không có người đột nhiên cảm giác tinh thần Đói bụng sau đó mua online vài cuốn sách về gặm.
Chu Trạch dựa vào ghế, đầu vẫn còn có chút choáng, bác sĩ Lâm ngồiđối diện Chu Trạch, dùng khan tay của mình lau sơ qua đũa muỗng rồi đặt trước mặt Chu Trạch.
Nàng rất cẩn thận, cũng rất quan tâm, giống như việc nàng để Từ Nhạc ngủgiường nàng ngủ đệm trải đất, nhưng đồng thời nàng lại rất lạnh lùng.
Chu Trạch không đi hỏi nàng lý do.
Do nàng phản đối chuyện ép duyên hay do mình có vấn đề, bởi vì vấn đề này hỏi cũng không có ý nghĩa, mạng lưới quan hệ kì diệu mà Từ Nhạc lưu lại, Chu Trạch khônghề có hứng thú, cũng không có gì lưu luyến.
"Thân thể của anh, thật không có vấn đề?"
Bác sĩ Lâm lại hỏi.
Bệnh nhẹ mà thôi. Chu Trach vốn là bác sĩ, hắn rõ rang việc mà mình nhìn thấy đồ ăn là nôn cùng không ngủ được không hề liên quan đến y học, càng không cần nhắc tới đi trị liệu.
Cũng may, hiện tại đi ngủ đã có kết quả, chính là cái này ăn cơm... Đau đầu a.
không ăn cơm, chính mình đã vừa mới té xỉu, nhưng ăn cơm... Ý nghĩ này vừa nghĩ tới thôi liền bắt đầu muốn nôn.
"Khẩu vị không tốt, uống trước một bát nước mai chua đi." Ông chủ tiệm mì tuổi chắc chừng ba mươi, trên mặt cũng đã có một ít nếp nhăn, gánh nặng sinh hoạt xem ra thật sự là không nhẹ.
"Nước mai chua, hữu dụng a?"
Chu Trạch có chút bất đắc dĩ hỏi.
Khai vị. Ông chủ tiệm mì cười cười, sau đó gọi vào phòng bếp:
"Vợ ơi, mì rau cải tốt chưa?"
Ông chủ đi vào bếp, trong bếp truyền tới tiếng nói của hai vợ chồng.
Chu Trạch nhìn nước mai chua trước mặt, cầm một cái thìa, múc một ngụm, đưa vào bên trong miệng, vừa nuốt xuống, sắc mặt Chu Trạch liền thay đổi.
Thế nào? Bác sĩ Lâm rút khăn giấy đưa đến trước cằm Chu Trạch.
Mặt Chu Trạch vặn vẹo lên ôm bụng mình,
Sau đó hít sâu một hơi, nói:
thật chua a.
Đúng vậy, chua đến cả người đều muốn co rút, thậm chí che lên cảm giác buồn nôn
Tới, mì sợi tới. Bà chủ bưng mì đi tới, buông xuống để trước mặt Chu Trạch, đồng thời nói:
"Nước mai chua nhà ta cũng không thể uống ực một hơi."
Bác sĩ Lâm nhìn sợi mì một chút, khẽ cau mày nói:
"Vắt mì này, nấu được cũng quá nát."
Ý là thời gian nấu lâu quá, mì sợi đã mất đi độ dai, rất ảnh hưởng cảm giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!