Mùa đông trời tối sớm, Trì Hành ôm cành mận gai, mềm chân bước ra khỏi khuê phòng của vị hôn thê, sao trên bầu trời sáng lấp lánh.
Uyển Uyển đang tắm trong bể tắm.
Nghĩ đến lý do nàng ấy phải tắm, Trì tiểu tướng quân cảm thấy eo bụng nóng bừng, nàng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu để trèo qua bức tường cao giữa hai phủ.
Phủ Tướng quân.
Bệnh của Trì Hành còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng chạy tới Thẩm gia, giờ ăn tối đã đến mà người vẫn chưa về, Trì phu nhân đang định sang nhà bên cạnh gọi người, vừa bước ra cửa đã thấy Trì Hành lơ mơ không nhìn đường, đâm thẳng vào tường.
Nàng giơ tay chặn lại.
Trán Tiểu tướng quân đập vào lòng bàn tay của nương.
Trì phu nhân bực bội nhưng vẫn lo lắng cho nữ nhi, hỏi:
"Sao lại mất hồn mất vía vậy? Bị ai hút hồn rồi à?"
Trì Hành giơ tay xoa xoa trán, vứt cành mận gai đi, ngượng ngùng nói:
"Không có ai hết. Nương, con về phòng đây, con muốn chợp mắt một lát."
Không ăn cơm hả?
"Đợi con đói tỉnh rồi ăn."
Trì phu nhân nhìn nàng đi, nhướng mày nhìn sang cách vách: Chậc! Không phục không được, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không biết A Hành với Thanh Hòa ai khắc chế ai.
Trở về phòng, Trì tiểu tướng quân cởi áo trong áo ngoài, chui vào trong chăn bông mềm mại, trong phòng đang đốt địa noãn, nàng vén chăn gấm che trên người lên, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo và bụng phẳng lì không có tí thịt thừa nào của mình.
Tinh thần cưỡi ngựa phi qua từng ngọn núi.
Hương thơm của sương sớm thấm đẫm vào lớp quần áo, qua nhiều lớp che chắn mà vẫn lưu lại chút thanh nhã ở nơi đây, nhưng cũng đã bốc hơi từ lâu theo nhiệt độ của cơ thể.
Tối nay nàng không tắm, không nỡ tắm.
Ngẩng đầu lên, không khỏi mơ tưởng: Liệu hương thơm thanh nhã từ chốn bảo địa phong nguyệt kia đã thấm sâu vào da thịt mình chưa?
Cổ họng Trì Hành khát khô, ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác nhìn vào hư không, như thể đang tái hiện lại tình cảnh mỹ diệu kia từ góc nhìn của người ngoài cuộc.
Quá đẹp.
Đẹp đến nghẹt thở, khiến người ta phải xấu hổ.
Không có chăn mà vẫn cảm thấy nóng.
Đầu ngón tay như có như không vuốt ve quanh eo.
Nàng ma xui quỷ khiến mà nghĩ: Uyển Uyển phát tiết ở đây.
Không giữ lại chút gì, hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm, nhiệt tình nhưng vẫn kiềm chế.
Mây mưa khiến người ta phát điên.
Điên cuồng muốn chết vì nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, cuộn chăn lại, nằm nghiêng quay mặt vào tường, buộc mình phải nghĩ đến chuyện khác.
Uyển Uyển giận rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!