Chương 87: Làm cho nàng say đắm

"Phải, phải nói như vậy sao?"

"Nói như vậy rất tốt, sao vậy, không chịu nổi à?" Thanh Hòa cong môi, bỗng chốc ánh mắt trở nên lạnh lùng:

"Không chịu nổi thì xuống đi, ta không nghe ngươi nói nữa."

Nàng giả vờ đá người, Trì Hành A, a hai tiếng, vội vàng đá văng đôi giày, quỳ gối đè lên bắp chân nàng:

"Chịu được, chịu được, đừng đá ta, cũng đừng không nghe ta nói!"

Nói năng hèn mọn, đúng là một tiểu đáng thương.

Thanh Hòa bình tĩnh ngước nhìn nàng, tâm tình phức tạp, khẽ khàng nói:

"Ngươi đè đau ta rồi."

Tiểu tướng quân vội vàng thu chân lại, tay chân bối rối, tựa như chú cừu non bị người ta bắt nạt.

Thẩm cô nương tìm một tư thế thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái bên trong trướng. Trì Hành nhân lúc nàng đang xử lý lọn tóc trước ngực, lén nhìn cánh tay mình đang căng ra mà chống, trong lòng thầm nhủ mình thật may mắn: Cũng may mình không phải là một tên thư sinh nhu nhược, trói gà không chặt.

Chống đỡ một lúc vẫn là chuyện dễ dàng.

Trái tim nàng đập thình thịch, một phần vì sợ hãi, một phần vì... A, Uyển Uyến giết nàng mất rồi.

Mỹ nhân ốm yếu nhàn nhã cười nói:

"Thú vị thật, trước đó bảo ngươi nhìn ngươi không chịu, lại còn phải để ta ép ngươi nhìn, bây giờ còn biết lén lút rồi... Hừ, lâu rồi không gặp, sao ta không biết ngươi có thêm tật xấu 'trong ngoài bất nhất' vậy?"

Nàng khẽ đặt một ngón tay lên vị trí trái tim đang đập thình thịch của Trì Hành, mặt Trì Hành bỗng chốc đỏ như ráng mây buổi sớm, cố gắng bình tâm tĩnh khí không để nàng ấy nhìn thấu tâm can đang gào thét muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, không còn sức chống đỡ nữa, ánh mắt nàng tủi thân, có nét tương đồng với chú mèo con thèm ăn rón rén nhìn chủ nhân sau khi ăn vụng bị nhốt ngoài cửa.

Sắc mặt Thanh Hòa cũng nóng lên, vội vàng quay đi, trong giọng nói mơ hồ lộ ra chút oán giận:

"Ngươi nói đi, ta nghe. Chuyện gì đã xảy ra mà khiến ngươi phải né tránh, trốn chạy, sợ hãi và làm tổn thương ta đến nỗi không dám nhìn mặt ta?"

Cuộc thẩm vấn bắt đầu, những suy nghĩ kiều diễm vô nhân đạo của Trì Hành đều biến mất, môi hơi hé ra——

Khoan đã.

Ngay khi nàng định giải thích, Thanh Hòa đã vòng tay ra sau lưng nàng:

"Cởi cái thứ quái quỷ này ra đi, trông chẳng ra cái gì cả, chưa từng thấy ai đến cửa tự tìm đánh như ngươi."

Cánh tay ngọc nhẹ nhàng quấn lấy, cách một lớp y phục, làn da nơi eo Trì Hành run lên từng đợt tê dại, nàng e thẹn né tránh, khiến Thanh Hòa không khách khí trừng nàng: Ngươi còn né nữa à?

Còn chưa rước vào cửa mà Tiểu tướng quân đã trở thành người sợ vợ chính hiệu, nhát gan vô cùng, người cứng đơ ra đó, rất sợ nàng bỗng dưng quát lên

"Né nữa thì cút xuống cho ta".

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải là không thể, tính tình của Uyển Uyển nóng nảy như vậy mà.

Thẩm cô nương tính tình nóng nảy còn chưa khỏi bệnh, chân tay mềm nhũn, tay không có sức, cau mày gồng mình ở sau lưng Trì Hành, làm thế nào cũng không tháo được dải vải thô, tức giận đến mức má phồng lên, mặt đanh lại, giận dữ không nói lý nữa:

"Ngươi cố ý làm khó ta phải không?"

Tới thì tới, sao lại còn buộc nút chết?

Bị nàng quát cho một trận, Trì Hành muốn cười mà không cười được, ngược lại thấy Uyển Uyển đáng yêu cực kỳ. Cơ mà cái nút thắt này không tháo ra được, người khó chịu nhất vẫn là nàng.

Trời mới biết, chỉ cần Uyển Uyển chạm vào người nàng một cái là nàng đã cảm thấy như có móng vuốt mèo đang nhẹ nhàng cào cấu, quả thực muốn chết mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!