Trì tướng quân nổi trận lôi đình, Trì phu nhân lo lắng sốt ruột, cách một bức tường, trên dưới Thẩm gia vui vẻ nghênh đón tướng quân trở về.
Thẩm gia đại công tử Thẩm Thanh Yến vội vàng về nhà trước một canh giờ tướng quân hồi phủ, vừa đến nhà đã bị nha hoàn vây quanh, đưa về phòng tắm rửa.
Mặt trời đã lên cao, giờ Tỵ hai khắc, ngoài cửa phủ tướng quân vang lên một trận huyên náo, người gác cổng hét toáng lên:
"Tướng quân đã trở lại——"
Tạ Chiết Chi và Thẩm công tử đứng hai bên, nâng lão phu nhân từ hậu viện đi ra.
Lão phu nhân đã một bó tuổi, bà nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt đục ngầu khi nhìn thấy người đi tới lại lấp lánh sáng ngời đáng kinh ngạc.
Thẩm Duyên Ân, Trấn Quốc đại tướng quân của Vận Quốc hàm nhất phẩm, ngoài việc có công lớn thì hai mươi năm trước còn là công tử tuấn nhã nổi danh ở Thịnh Kinh.
Luận văn luận võ đều là người đứng đầu, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn đ ĩnh bạt, là một nhân vật cao như núi khiến ai nấy đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ. Nay ông đã ba mươi lăm tuổi, là độ tuổi đẹp nhất với sức hút không thể cưỡng lại.
Nhìn thấy ông, không chỉ có lão phu nhân mà cả Tạ Chiết Chi cũng không giấu được vẻ hưng phấn: Phu quân.
Cha! Thẩm Thanh Yến căng thẳng nói, cổ họng như bị bóp nghẹn làm cho thanh âm có chút sắc bén, sắp vỡ ra. Thiếu niên da mặt mỏng, biểu hiện không được như mong đợi, hét lên một tiếng xong liền xấu hổ cúi đầu, vành tai đỏ bừng.
Thẩm Duyên Ân khuôn mặt trắng trẻo, khi không cười thì khí chất cực lạnh, đã năm năm không về nhà, nhìn thê nhi quen thuộc mà xa lạ trước mặt, ông gật đầu, rồi cau mày nhìn về phía lão phu nhân tay đang run rẩy.
Đôi mắt không có độ ấm của ông bị sợi tóc trắng mọc quanh thái dương của mẹ ruột làm cho cay cay, trong lòng cuối cùng vẫn dịu đi, ông kéo áo choàng quỳ xuống, hô Nương.
Năm năm sau, nghe lại tiếng nương, lão phu nhân rưng rưng nước mắt nói:
"Ân nhi, Ân nhi mau đứng dậy."
Tạ Chiết Chi nháy mắt ra hiệu cho nhi tử, Thẩm Thanh Yến nhanh chóng bước tới đỡ cha đứng dậy.
Nháy mắt nương đã già, Thanh Yến cũng cao hơn, mười ba tuổi, đúng độ tuổi cần được cha mẹ dạy dỗ thật tốt. Thanh Hòa cũng chuẩn bị kết hôn rồi.
Lần này Thẩm Duyên Ân trở lại cũng không vội vàng rời đi, biên giới không có chiến tranh, mấy năm nay ông vì chuyện A Mi mà trốn tránh, giận chó đánh mèo, hiện tại nghĩ lại, muốn dành thời gian để bồi dưỡng đôi nhi nữ này.
Nhìn xung quanh, trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng non nớt mong manh trong ký ức, ông hỏi: Thanh Hòa đâu?
Ông mở miệng hỏi, mọi người mới sửng sốt phát hiện ra đại tiểu thư không có ở đây.
Sắc mặt Thẩm Duyên Ân nhất thời trở nên khó coi:
"Ngươi không nói với nàng là hôm nay ta sẽ về sao?"
Lão phu nhân không khách khí mà khịt mũi, tỏ ra không hài lòng với đích tôn nữ nhưng cũng không nói lời nào.
Tạ Chiết Chi bị hỏi liền đỏ mặt, bà quả thực đã quên mất vị ở Tú Xuân viện kia.
Chỉ là tướng quân hỏi tới bà không thể thừa nhận, bèn làm ra bộ dáng khó xử:
"Thanh Hòa mấy ngày nay bị bệnh, có lẽ là... không muốn ra ngoài?"
Vừa dứt lời, hơi thở của đại tướng quân trầm xuống, môi mỏng mím lại, ánh mắt mờ mịt, khó phân biệt được ông đang bất mãn hay lo lắng hơn.
"Sao lại bị bệnh nữa? Bệnh có nặng lắm không, đã mời đại phu đến chưa?"
Đoàn người đi vào trong đình viện, Tạ Chiết Chi nói:
"Đã xem đại phu rồi, lần trước thiếp phải chật vật mấy phen. Lần này không phải, hai ngày nay nàng cảm thấy chán nản, không rời khỏi cửa Tú Xuân viện, cũng không cho bất kỳ ai đến quấy rấy. Thiếp đi mấy lần đều bị chặn bên ngoài."
Bà lời trong lời ngoài đều có hàm ý sở dĩ tâm tình Thẩm Thanh Hòa không tốt là vì cha sắp từ biên quan trở về, Thẩm Duyên Ân nhìn bà, mặt không đổi sắc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!