May mắn thay, thảm kịch đã không xảy ra. Chủ vườn thú lảo đảo, thở phào nhẹ nhõm: Tạ ơn trời đất!
Đích nữ Thẩm gia bình an vô sự, mạng của hắn đã được cứu.
Mạng hắn được cứu, nhưng hổ con đột nhiên tấn công kia có thể sống hay không tuỳ thuộc vào ý muốn của quý nhân.
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, chủ vườn đã giận dữ nói:
"Nghiệt súc hại người, đánh chết nó để đền tội cho Thẩm cô nương!"
Hắn hét lên giận dữ, làm bừng tỉnh hầu hết mọi người.
Hổ con phải bỏ ra rất nhiều bạc mới mua được lại bị đánh chết như thế này, vẻ mặt của mấy người huấn luyện thú tỏ ra không nỡ.
Người hầu tuân theo mệnh lệnh bước lên, Thanh Hòa nghiêng người che trước chuồng thú:
"Con người gây chuyện trước, sao lại bắt nó phải bỏ mạng vì lỗi của bọn họ? Trước đó nó rất ngoan ngoãn, không hề có ý định làm hại ta."
Nàng thông minh, thấu hiểu lòng người lại biết lý lẽ, chủ vườn thầm nghĩ mình không đặt cược sai, hắn cũng không nỡ để hổ con ngoan ngoãn hồ đồ mà chết. Hắn cảm kích và cúi đầu xin lỗi Thẩm cô nương, nói thẳng rằng mình đã không bảo vệ chu toàn.
Hắn lựa lời hay ý đẹp để nói, ngay cả người mạnh mẽ nhất cũng phải nhượng bộ một bước, huống hồ Thanh Hòa vốn đã thích hổ con.
"Trì tiểu tướng quân..." Chủ vườn ngập ngừng nói.
Vẻ mặt Trì Hành cực kỳ lạnh lùng:
"Nó không sai, ngươi không cần phải xin lỗi."
Trước đó nàng đã đẩy lùi con hổ hung dữ, sau lại khuất phục nó, hổ con trong lồng vẫn còn cúi đầu run rẩy, vốn là bá chủ núi rừng, giờ đây lại thảm thương đến mức không bằng cả mèo nhà.
Chủ vườn là người hiểu biết rộng rãi, sau hàng chục năm đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến tình trạng như vậy.
Bất kể là về võ công hay khí thế, Trì tam công tử đều khiến người ta nảy sinh lòng kính nể. Thái độ của hắn gần như thành kính, nếu không phải Trì Hành còn trẻ, có lẽ hắn đã không thể kìm nén đôi chân run rẩy của mình.
"Tam công tử... Tam công tử là người đại nghĩa."
"Ta thì đại nghĩa cái gì?" Trì Hành nén cơn giận, cười lạnh:
"Con nhà ai mà không biết điều như vậy? Con nít không biết điều, người lớn cũng không biết điều sao? Cút ra đây cho tiểu gia!"
Nàng cực kỳ tức giận, nụ cười vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, hệt như bộ trang phục đỏ trắng trên người, áo bào trắng như tuyết, áo choàng đỏ như lửa, hai màu sắc đối lập nhau cùng lúc được mặc lên người toát lên vẻ đẹp cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ lộng lẫy.
Thiếu niên tức giận đến đỏ mặt tía tai, Thanh Hòa không biết từ lúc nào đã che trước ngực mình, trong mắt chỉ có A Trì tỏa ra sức hút, không còn nhìn thấy ai khác nữa.
Chỉ nghe một tiếng Oa!, Tiểu tướng quân trừng mắt khiến đứa trẻ sợ hãi đến bật khóc.
Đứa trẻ bảy tuổi khóc đến khó thở, tiếng khóc của nó nhanh chóng thu hút sự chú ý của người lớn trong nhà.
"Đại ca... Hu hu hu, đại ca..."
[1]: Bản raw phiên âm là Yêu nhi, có nghĩa là bé út (hoặc cũng có thể là tên đứa nhỏ).
"Xì, chúng ta đến đây chỉ để chơi cho vui. Ai rảnh mà bắt nạt một đứa nhỏ? Ngươi là đại ca của nó, sao không hỏi đệ đệ ngươi mới vừa rồi đã gây ra chuyện lớn gì đi?"
Nam tử vội vàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng và đầy giận dữ của nàng, bỗng giật mình: Tam... Tam công tử?
"Ta không muốn nói nhảm với ngươi, đệ đệ nhà ngươi ngang ngược, lấy bạc ném vào hổ khiến hổ con hoảng sợ tấn công, suýt làm bị thương tỷ tỷ nhà ta, món nợ này tính sao? Ngươi tự mình dạy dỗ đệ đệ hay để ta giúp ngươi?"
Nàng tỏ ra không muốn bỏ qua, nam tử đọc nhiều sách thánh hiền nên đầu óc trở nên trì trệ, nghe Tam công tử yêu cầu hắn ra tay với đệ đệ bảy tuổi, hắn hoảng hốt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!