Bên trong căn phòng tối mịt, ngọn nến cháy suốt đêm, tim nến ngập trong dầu, ngọn lửa dần dần yếu đi.
Thiếu niên lang cúi người ngồi trước bàn, một tay chống cằm, thỉnh thoảng lại ngủ gà ngủ gật, vốn là một Tiểu tướng quân hoạt bát, tràn đầy sức sống, chỉ sau một đêm, trên mặt đã lộ ra vẻ hốc hác khó coi.
Màn che bằng vải mỏng màu trắng nhẹ nhàng lay động quanh giường, một bàn tay thon dài trắng ngần từ từ vén màn lên.
Tầm nhìn đột nhiên rộng mở, nhờ ánh sáng vàng mông lung mờ ảo mà Thanh Hòa nhìn thấy khuôn mặt cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ của tiểu tướng quân, không khỏi bật cười.
Ban đêm không yên ổn, tinh thần Trì Hành căng thẳng, nghe thấy tiếng cười này đột nhiên mở mắt ra.
Trong mắt đan xen những tia máu, quần áo mới tinh đã nhàu nát, nàng quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt cong cong của thiếu nữ, cơn mệt mỏi đều tan biến, dường như lúc này mới thực sự sống lại.
Uyển Uyển.
Nàng đứng dậy vỗ nhẹ vào ống tay áo, mang chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên giường nàng ấy, hai mắt sáng lấp lánh như dải ngân hà dập dờn bồng bềnh, khi cười có sự thuần khiết và tươi sáng đáng quý của người thiếu niên.
"Uyển Uyển, tỷ thấy khỏe hơn chưa?"
Nàng đặt tay lên trán Thanh Hòa, cảm thấy cơn sốt đã lui đi, lập tức vui mừng khôn xiết:
"Tốt quá, cuối cùng tỷ cũng khỏi bệnh rồi."
Nàng canh gác suốt đêm, lo lắng suốt đêm, thái độ căng thẳng làm cho các đại phu sợ hãi không dám kê đơn thuốc cho đích nữ của Trấn Quốc đại tướng quân, cuối cùng vẫn là Trì Hành nổi giận, ra lệnh cho đại phu chữa bệnh cứu người.
Sức khoẻ của Thẩm cô nương không tốt, mười sáu năm qua luôn ốm yếu, không chỉ hàn độc có thể lấy mạng nàng, nếu không được chăm sóc đúng cách, một trận phong hàn thông thường cũng có thể trở thành giọt nước tràn ly.
Sau khi uống thuốc, cơn sốt cao vẫn kéo dài, Trì Hành dù nóng ruột đến đâu cũng không thể trút giận lên người khác, chỉ có thể làm theo lời dặn của đại phu, cứ cách ba mươi phút lại thay khăn nóng.
"Uyển Uyển, tỷ có khát nước không?"
Thanh Hòa vừa muốn nói, đầu ngón tay mềm mại của người kia đã đặt lên môi dưới của nàng, Trì Hành cau mày nói:
"Môi khô cả rồi, dĩ nhiên là khát."
Nàng cười khẽ:
"Cũng may ta đã chuẩn bị sẵn."
Nàng vui vẻ cầm ấm trà rót nước vào ly sứ, Thanh Hòa im lặng nhìn động tác của nàng, trong mắt chứa đầy tình cảm, thoáng chốc ẩn vào nụ cười nhẹ nhàng.
Phú quý hiểm trung cầu [1], mạng là vậy, người trong lòng cũng thế.
[1]: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Dù vất vả đến cỡ nào, bị nóng lạnh giày vò, chỉ cần đổi lấy được lời hứa không thay đổi của A Trì, vậy là không uổng phí.
Người là của nàng, niên thiếu là của nàng, tuổi già cũng là của nàng.
"Uyển Uyển, tỷ đến nếm thử xem?" Tiểu tướng quân săn sóc chu đáo, Thanh Hòa cúi đầu uống nước từ tay nàng, nước vào miệng có vị ngọt thanh, là mật ong thượng hạng.
Nàng uống liền nửa ly, có thể thấy thực sự rất khát.
"Thế nào, có ngọt hay không? Nếu không ngọt, ta đi tìm tiểu quan kia tính sổ."
Thanh Hòa bị khẩu khí ngang ngược của nàng chọc cười, đè tay nàng lại:
"Ngươi uống thử là biết có ngọt hay không không phải sao?"
Ly sứ nhỏ trên tay nàng đưa đến bên môi người kia, Trì Hành do dự một lúc, nể mặt người nọ mà cúi đầu uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!