Chương 31: Thực sắc tính dã (*)

(*): Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Mặc dù đã đồng ý với Trì Hành việc chia sẻ một nửa hàn độc bằng

"Phương pháp âm dương hồi tố", nhưng trong những ngày chuẩn bị, Thanh Hòa vẫn luôn muốn tìm cơ hội để từ chối.

Sống cùng hàn độc suốt mười sáu năm, nàng hiểu rõ hơn ai hết nỗi đau do hàn độc gây ra, nói là dao cùn cắt thịt còn nhẹ, nếu thật sự phải nói rõ thì đó là cảm giác như từng lưỡi dao rạch qua từng thớ thần kinh, từng đường gân, khí lạnh thấm vào khiến người ta phát điên.

A Trì dù có khoẻ đến đâu cũng không thể chịu nổi sự giày vò như vậy.

Tất cả những gì nàng nghĩ đều bị Trì Hành nhìn ra được, nhưng đã đáp ứng rồi, Trì Hành không cho phép nàng ấy có cơ hội hối hận.

Chẳng lẽ nàng khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi đều vô ích cả sao?

Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng theo nhu cầu của hai người, sau đó được chuyển vào mật thất sau cánh cửa ẩn.

Mật thất cực kỳ tối tăm, tối đến nỗi không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

Nàng cầm nến bước vào, nhìn thấy một chiếc giường đá và một hồ suối nước nóng đã khô cạn bên trong.

Ba trăm năm trước, công trình này được xây dựng rất kỳ công, trải qua bao thăng trầm lịch sử đến nay vẫn giữ được nguyên vẹn phần nào. Chắc hẳn ở đây dù cho không có lấy một mảnh vải che thân, e rằng Thanh Hòa tỷ tỷ cũng khó lòng nhìn thấy được nàng.

Nghĩ đến đây, nàng thổi tắt nến, hét ra bên ngoài: Tỷ tỷ?

Nghe thấy giọng của nàng, Thanh Hòa buông mớ dược liệu đang phơi xuống, lòng rối bời bước về phía nàng.

A Trì?

"Tỷ tỷ, tỷ có thấy ta không?"

Thẩm Thanh Hòa lần theo nơi phát ra âm thanh, phải một lúc sau nàng mới nhận ra được một bóng dáng mơ hồ.

Ngoài việc mật thất này tương đối kín, bốn bức tường có lẽ được làm bằng loại đá đặc biệt.

Nàng đã đọc trong Tạp ký thẩm vấn rằng khi các quan viên thời đó gặp một người cứng đầu không chịu khai, phương pháp trực tiếp và tiết kiệm sức lực nhất là cùm tù nhân lại và nhốt hắn vào một căn phòng tối, không thể nhìn thấy ánh sáng, cung cấp cho hắn nước và thức ăn, đồng thời sử dụng bóng tối tuyệt đối, sự im lặng chết chóc và nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết để phá vỡ rào cản tinh thần và tâm lý phòng thủ của đối phương.

Ngay cả một tấm gạch lát sàn duy nhất dưới chân phòng tối cũng được làm bằng đá chắn ánh sáng.

Nơi này không lạnh lẽo và khắc nghiệt như phòng tra tấn mà tối đen như mực, tối hơn cả một đêm không sao không trăng.

Trong chốc lát, nàng đã hiểu lý do A Trì gọi nàng đến đây – mục đích là để nàng yên tâm.

Gò má nàng thoáng ửng hồng, trong lòng cảm thấy xấu hổ không tả xiết.

"Tỷ tỷ, có phải nơi này rất tốt không?" Trì Hành mò mẫm trong bóng tối, đưa tay ra tìm kiếm.

Suýt nữa tay nàng đã sờ phải khuôn mặt đang nóng lên của vị cô nương kia, nhưng Thanh Hòa đã nắm lấy cổ tay gầy gò của nàng trước:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Đâu có làm gì đâu.

Tiểu tướng quân gãi đầu:

"Thử xem ta có bắt được tỷ hay không thôi."

Ở đây tối đến nỗi hai người đứng đối diện nhau cũng không thể nhìn rõ nét mặt nhau.

May là không thể nhìn rõ, dưới sự che chở hoàn hảo của bóng tối, Thanh Hòa nhanh chóng xoa dịu nhịp tim hỗn loạn của mình,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!