(*): Đi ngược dòng âm dương.
Không thể nói là thê lương mà đẹp đẽ, chỉ có thể gọi là bi ai và phẫn uất.
Một câu chuyện tình bi ai.
Ba trăm năm trước, người thừa kế xuất chúng của dược cốc lần đầu tiên ra khỏi thung lũng, trở thành tiểu tùy tùng của Liễu gia đại tiểu thư.
Liễu Nghê Thường, người con gái với nhan sắc khuynh đảo thiên hạ, xuất thân từ gia tộc võ lâm nhưng không hề kiêu căng tự mãn vì thân phận nữ nhi của minh chủ.
Nàng là người rộng lượng, luôn nhã nhặn, lễ độ với người khác, không coi thường những người yếu thế hơn mình, có trái tim nhân hậu, dần dần trong giang hồ nàng có một biệt danh nổi tiếng——Nghê Thường tiên tử
Bất cứ ai từng nhìn thấy Nghê Thường tiên tử, bất kể nam hay nữ đều bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hoàn hảo hoặc bị thu hút bởi tính tình như nước của nàng.
Từng có một câu nói thế này:
Ngươi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Võ lâm minh chủ, nhưng không thể thoát khỏi ánh mắt của Nghê Thường tiên tử.
Mỹ nhân quan, anh hùng trủng [1], chỉ cần nàng nhìn ngươi một cái, ngươi sẽ có thể vì nàng mà chết.
[1]: Ải mỹ nhân là mồ chôn anh hùng.
Truyền nhân của dược cốc chỉ mới mười lăm tuổi, tâm trong sáng như ngọc lưu ly, luôn mang lòng từ bi, không biết lòng người hiểm ác.
Ngay lúc ngã xuống Đoạn Kiều, được Liễu Nghê Thường hạ mình đỡ dậy, bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng:
"Ngươi có nguyện ý luôn bên cạnh bầu bạn với ta không?"
Ninh Tự đã trả lời thế nào?
Nàng ngơ ngác nhìn vị nữ tử mặc bạch y tựa như tiên nữ, mặt đỏ bừng: Nguyện, nguyện ý!
Một lần gặp gỡ Liễu Nghê Thường, Ninh Tự bằng lòng làm tùy tùng của nàng trong suốt năm năm.
Đại tiểu thư đối xử với nàng vô cùng ân cần, quan tâm chu đáo.
Năm năm bốn tháng, từ xa lạ đến quen thuộc, cả hai đều buông thả tình ý, để cho cảm tình phát triển đến mức không thể quay đầu lại.
Ninh Tự yêu nàng.
Liễu Nghê Thường cũng thành công khiến nàng phải lòng mình.
Cho đến một ngày, trang chủ của Thí Kiếm sơn trang tới cầu hôn, Liễu Nghê Thường tìm đến Ninh Tự, trực tiếp nói với nàng: Ta không muốn lấy chồng, đưa ta đi đi.
Ninh Tự vui mừng như điên, đêm hôm khuya khoắt bắt cóc người đi, đưa đến dược cốc như chốn đào nguyên tiên cảnh.
Khi đó dược cốc còn chưa bị người ngoài phá hủy, nói đây là tiên cảnh chốn nhân gian cũng không quá lời.
Vừa vào cốc, nhờ vào tính tình hiền lành và ngoại hình xuất chúng mà Liễu Nghê Thường đã thành công chiếm được cảm tình của người trong cốc.
Hai người sắp sửa kết hôn, nàng ngày ngày nài nỉ Ninh Tự dẫn nàng đi du ngoạn những cảnh đẹp núi non hùng vĩ gần dược cốc, âm thầm vẽ bản đồ, dùng phương pháp đặc biệt để đưa bản đồ ra ngoài, đưa đến tay cha ruột là Võ lâm minh chủ.
Chẳng bao lâu sau, dược cốc bị bao vây.
Ngày hôm đó, Ninh Tự mất đi nhà cửa, mất đi những trưởng lão đã nuôi nấng nàng, không còn người thân cũng không còn người yêu.
Dựa vào lần tính kế đáng hổ thẹn này, Võ lâm minh chủ đã thu được tài nguyên mà dược cốc tích lũy trong hàng trăm năm, Liễu minh chủ uy phong lừng lẫy, võ công tiến bộ vượt bậc.
Ông cũng được nhiều người kính trọng vì bản tính thích làm việc thiện, thường xuyên sử dụng đan dược để cứu người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!