Công chúa nhỏ Trì gia bị cha ruột đánh đến thập tử nhất sinh, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Trì phu nhân không có tâm trạng tiếp khách, từ chối mọi người đến thăm.
Không cách nào biết được thương tích của Trì Hành, cách một bức tường lại như ngăn cách núi sông. Thẩm Thanh Hòa lo lắng không thôi, đêm hôm đó bệnh tình lại trở nặng, khiến cho Tạ Chiết Chi sợ đến mức suốt đêm mời danh y đến khám bệnh.
Thẩm Thanh Hòa có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết ở hậu viện do bà chấp chưởng.
Đây mới là lý do mà bà vội vã đem người gả ra ngoài.
Ma ốm yếu đuối mong manh, đặt ở hậu viện chính là mối nguy hại ngầm hết sức nghiêm trọng. Gả ra ngoài càng sớm càng nhẹ lòng, sẽ không còn ai làm phiền bà nữa, cũng không cần lo lắng một ngày nào đó người này nói đi là đi.
Lăn lộn một hồi, Tạ Chiết Chi không còn buồn ngủ, đầu óc cực kỳ minh mẫn – Nữ tử cập kê (mười lăm tuổi) liền bàn chuyện cưới hỏi, Thẩm Thanh Hòa đã mười sáu tuổi, nói gì cũng không thể ăn vạ trong nhà được nữa.
Dù là gả vào Vương gia, Lý gia, Tạ gia, nhà nào cũng được, bất kể thế nào hôn sự đều phải định ra trong năm nay.
Sau khi sắp xếp cho lão đại phu nghỉ ngơi ở trong phủ, Tạ Chiết Chi đứng dậy, đi vào thư phòng để viết một bức thư cho Thẩm Duyên Ân đang ở biên quan xa xôi.
Trong thư tỉ mỉ đề cập những chuyện xảy ra gần đây, bất kể lớn nhỏ, cuối cùng dùng những lời lẽ tán dương nhắc đến Lan gia đích trưởng tử, dò hỏi phu quân liệu mối hôn sự này có khả thi hay không.
Sau khi đặt bút xuống, Tạ Chiết nheo mắt, dựa vào lưng ghế suy nghĩ: Trì gia tiểu tế tử mới vừa bị đánh, bệnh tình của Thanh Hòa liền trở nên tệ hơn... Chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Bà biết hai người chơi rất thân với nhau.
Lúc Trì Hành mới sáu tuổi đã dám lấy thân chắn mũi tên cho Thẩm Thanh Hòa, y phục nhuốm đỏ màu máu tươi, người khác đều nói cứu không được, nào biết tiểu tử thúi này cứng đầu, cuối cùng vẫn sống sót.
Quá mệnh giao tình [1], Thẩm Duyên Ân đã chủ động đem danh hiệu Tướng môn đứng đầu nhường cho Trì gia, mối quan hệ giữa hai nhà cũng từ đó trở nên dịu đi.
[1]: Quá mệnh giao tình là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là
"tình bạn vượt qua cả sinh tử".
Hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã vô tư, dù là hàng xóm hay là sinh tử chi giao, nhưng canh cánh trong lòng đến độ này, chẳng lẽ Thanh Hòa đang thầm thương trộm nhớ tiểu tử Trì Hành kia sao?
Bà không kiềm được vui sướng.
Mặc dù cố kỵ nữ nhi do đích tỷ hạ sinh, cho nên không có chút tình cảm nào với Thẩm Thanh Hòa, nhưng bà cũng không thể trái lương tâm mà nói nàng không tốt. Ngược lại bởi vì quá tốt nên mới chướng mắt.
Thẩm cô nương tâm cao khí ngạo, trong lòng luôn ẩn giấu mũi nhọn lại thích tiểu bá vương Thịnh Kinh nhỏ hơn nàng hai tuổi sao? A! Nếu đúng thì thú vị thật!
Bà mở mắt ra, đôi mắt u ám.
Bà là người hiểu rõ nhất cơn đau triền miên khi cầu mà không được, nếu Thẩm Thanh Hòa thực sự yêu Trì Hành, nói gì đi nữa bà cũng sẽ không để nàng được như ý nguyện!
Hôn sự không thể trì hoãn được nữa.
Lan Tiện Chi năm ngoái thi đỗ Trạng nguyên, quả thực là một thanh niên tài tuấn, tương lai rộng mở. Mười chín tuổi mà vẫn chưa thành hôn, bởi vì lòng dạ đều đặt trên người một con ma ốm.
Dù chuyện nghị hôn bị Thẩm Thanh Hòa âm thầm bày trò, tự hủy thanh danh, lời đồn thổi như hổ dữ có thể dọa nạt những kẻ không có gan, nhưng không thể khiến người có tâm từ bỏ.
Lan Tiện Chi là người có tâm.
Không chỉ có tâm, mà còn là người si tâm.
Dù trong thâm tâm Lan gia không muốn nghênh thú cô con dâu ốm yếu vào cửa, cuối cùng cũng không lay chuyển được sự tham luyến không có lý lẽ và điên cuồng của nam nhân đối với nữ nhân.
Thanh Hòa gả vào Lan gia, không được cha mẹ chồng ưa thích, mỗi ngày phải đối mặt với nam tử mình không yêu, chẳng phải là hình phạt tốt nhất sao?
Nghĩ đến đây, bà do dự không biết có nên nói thêm vài lời về Lan công tử trong thư hay không, bà cân nhắc một lúc rồi từ bỏ ý định.
Tốt quá hóa lốp [2].
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!