Chương 28: Ta đau quá

Lăn lộn trong chốn giang hồ, đao của ngươi chính là con đường của ngươi.

Lưỡi đao càng sắc bén, đường càng rộng mở.

Trong một thế giới mà kẻ mạnh làm vua, nếu có người cản đường thì sao?

Giết. Mở một con đường máu!

Tựa như dòng máu nóng của dòng dõi nhà tướng đang sôi sục trong huyết quản Trì Hành, khiến cho nàng không hề e dè trước mưa máu gió tanh. Cầm đường đao trong tay, tuổi trẻ hăng hái, khí phách anh hùng trỗi dậy.

Hai mươi bốn sát thủ của Thảo Lâu ập đến, gió Tiểu Hương Sơn mạnh đến lạnh thấu xương, sát khí bừng bừng.

Bầu trời lúc này mây đen cuồn cuộn, tháng sáu, trời như trẻ con, nói thay đổi là thay đổi.

Mưa lớn như trút nước, hạt mưa đập vào ô cửa sổ. Khương Tinh đứng bên cửa sổ, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía xa xăm qua ô cửa, bàn tay giấu trong ống tay áo đã bấm đốt ngón tay mấy lần mà vẫn không có kết quả.

Đế tinh nhập cục, con đường phía trước mịt mờ, không thể đoán định bằng sức người. Giống như mưa gió ập đến bất chợt, không biết khi nào cây cối sẽ yên tĩnh, gió sẽ ngừng thổi.

"Thần y, ngài uống chén canh gừng làm ấm cơ thể đi."

Ngày mưa, hơi ẩm dày đặc, nhận một chén canh gừng to do phụ nhân đưa tới, Khương Tinh cau mày, đột nhiên nghĩ: Thời tiết xấu như vậy, không biết sức khỏe của Thanh Hòa sư điệt thế nào rồi.

Hơi trắng bay lên, nàng cúi đầu thổi tan lớp sương nóng trên mặt nước, đợi đến khi canh gừng nguội bớt, nàng mới cúi đầu uống.

Vị cay lập tức lan tràn trong miệng, hơi nóng truyền xuống cổ họng, nàng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay không sao không trăng, bầu trời hoàn toàn tối tăm.

Gian nhà tre nhỏ không một bóng người.

Chư vị sát thủ của Thảo Lâu cho đến chết cũng không hiểu nổi, tại sao đã lấy nhiều đánh ít mà vẫn có thể bại dưới đao của người thiếu niên?

Màu đỏ sẫm của máu đã bị nước mưa cuốn trôi, không còn thấy được sự hung hãn và điên cuồng trước đó nữa.

***

"Uyển Uyển, Uyển Uyển, tỷ không sao chứ?"

Trong hang tối, Trì Hành ôm người vào lòng, liên tục kiểm tra mạch đập của nàng, lo lắng đến độ trán đổ mồ hôi.

Ngay khi nàng muốn dùng chân khí thuần dương để áp chế hàn khí đang cuộn trào trong cơ thể đối phương, một bàn tay lạnh như băng đã đặt lên mu bàn tay nàng.

Thuốc......

Thuốc? Trì Hành sửng sốt:

"Đúng vậy, thuốc, thuốc!"

Nàng dùng một tay thò vào tay áo thiếu nữ, lấy ra Hồi Viêm Đan mà Khương Tinh để lại trước khi rời đi, đổ ra ba viên thuốc đưa lên môi nàng ấy.

Sau khi uống thuốc, Thanh Hòa vẫn còn lo lắng cho tình trạng vết thương của nàng, nhưng vì kiệt sức nên chưa kịp nói gì thì ý thức đã chìm vào giấc ngủ mê man.

Mùi hương lạnh lẽo, mùi thuốc thang quyện lẫn với mùi tanh nồng của máu lan tỏa khắp nơi. Ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt nhỏ của Trì Hành trắng bệch, hít một hơi thật sâu, vận dụng nội lực để làm bay hơi quần áo ướt sũng của hai người.

Hang động tối đen như mực, không thể nhìn rõ người, may mắn là có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim đập của nhau.

Cơn mưa máu gió tanh lúc ban ngày vẫn quanh quẩn trong tâm trí, đôi mắt Trì Hành bỗng chốc trở nên u ám: Là kẻ nào cố chấp muốn lấy mạng nàng?

Là Tả Vân Thanh bị nàng đánh gãy chân, hay là...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!