Bánh quế hoa mới ra lò tỏa hơi nóng hổi, hương thơm thoang thoảng, vừa vào miệng là tan, trước đó Trì Hành đã lén nếm thử một miếng trong bếp nhỏ, thấy ngon mới chịu đưa lại đây.
Bên trong nhà tre, Thanh Hòa đang dựa nửa người trên chiếc giường tre có màn mỏng, tóc dài xõa trên vai, mái tóc đen nhánh óng ả như dòng nước chảy trước ngực, cổ nàng thon thả, da trắng như tuyết.
Cả người mang đầy vẻ yếu đuối, nhưng khi cười lên, trong mắt lại ánh lên tia sáng khiến người ta thấy ấm áp.
Nhìn thấy Trì Hành, nàng nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, liếc nhìn đối phương đang bưng đĩa sứ, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Ngươi đến đúng lúc lắm."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Trì tiểu tướng quân càng đậm hơn:
"Biết ngay là tỷ đói rồi."
Nàng dời chiếc ghế gỗ đến ngồi trước giường, vui vẻ nói:
"Vốn dĩ có mười miếng, nhưng trước khi vào cửa đã đút cho đại sư bá một miếng, cũng may tỷ ăn không nhiều, một đĩa cũng đủ cho tỷ ăn no rồi."
"Đút cho đại sư bá một miếng?"
Thanh Hòa liếc nhìn điểm tâm được xếp ngay ngắn trên đĩa, thấy quả thực phía trên thiếu một góc, nàng mỉm cười:
"Răng của đại sư bá không tốt, không thích ăn đồ ngọt, sau này không cần mang cho ngài ấy nữa."
"Thật sao? Răng của đại sư bá không tốt à?"
Nàng không nghĩ nhiều, cười hì hì nặn một miếng bánh quế hoa vuông vức, đuôi lông mày cong cong:
"Lại đây, nếm thử xem."
Biết rằng bên trong nàng ấy là một thiếu nữ vô cùng mềm mại, Thanh Hòa đối xử với nàng ấy thân mật hơn nhiều, ngoan ngoãn cắn một miếng nhỏ trong tay nàng ấy, hương hoa quế lan tỏa trong miệng, ngọt ngào thanh mát, mắt nàng sáng lên vì vui mừng.
Trì Hành thích nhìn nàng ăn, người gầy như Uyển Uyển nên ăn nhiều một chút.
Sợ nàng ấy bị nghẹn, nàng quay người pha trà.
Thanh Hòa thấy vậy cố tình trêu chọc:
"Ta chỉ bị bệnh thôi, cũng không phải tay chân bị thương."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi cũng đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Hành ửng đỏ. Nhìn vẻ e thẹn không nói nên lời của nàng, trái tim của Thẩm cô nương ngọt ngào như mật.
Nàng thích nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của A Trì còn hơn là ngắm hoa nghênh xuân nở rộ.
Mặt A Trì đỏ bừng, không chỉ tai đỏ mà cổ cũng đỏ theo, đỏ rực nhưng không quá đậm.
Đẹp hoàn hảo.
Đẹp như vậy, thêm vài năm nữa không biết sẽ khiến bao nhiêu nam thanh nữ tú say đắm, nhớ nhung đây.
Bình thường là Trì Hành chọc cho người ta đỏ mặt, lần này ngược lại là mình bị trêu chọc làm cho nàng rất bối rối: Tại sao Uyển Uyển không học cái tốt của nàng mà chỉ học những cái xấu chứ?
Nàng không hiểu được, mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường.
Thái độ của Uyển Uyển đối với nàng gần gũi hơn trước, giống như bây giờ, không còn câu nệ phân biệt nam nữ nữa, sẵn lòng nếm thử bánh quế hoa trên tay nàng một cách rất ung dung.
Nàng ấy đã phát hiện ra gì rồi?
Trong lòng Trì Hành run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!