Cầm Sắt mở to mắt, quả thực không nghĩ tới tiểu tướng quân sinh ra kiêu ngạo, hiếm khi phục một ai lại vì tiểu thư làm đến mức này.
Nàng vừa quỳ xuống, lông mày Khương Tinh giật giật, bà quay người sang một bên, khóe mắt nhìn thấy thiếu nữ ốm yếu đang định làm theo, bà đau đầu nói:
"Đứng lên hết đi, không cần quỳ nữa, ta đã thấy được thành ý của các ngươi."
"Thần y đồng ý cứu a tỷ của ta?!"
Trong mắt Trì Hành tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho vị thần y Khương Tinh đã quen nhìn sinh tử có chút không thoải mái, trong lòng nghi hoặc, không đáp mà hỏi:
"Ngươi gọi nàng là a tỷ, nàng là gì của ngươi?"
Trì Hành đang quỳ không dám đứng lên, đưa mắt ra hiệu Liễu Cầm và Liễu Sắt đỡ nàng ấy đứng dậy, nàng tự mình quỳ gối thẳng tắp, nghiêm chỉnh.
Gió nhẹ thổi qua, dải lụa buộc tóc bay phấp phới.
Nàng không vội trả lời, ngược lại im lặng suy tư.
Khoảnh khắc này, trong mắt Thanh Hòa, thế gian chỉ còn lại một mình nàng ấy. Nàng tha thiết, thành kính, không dám quấy rầy, chờ đợi một câu trả lời từ A Trì.
Nàng ấy sẽ dùng từ gì để nói về cảm tình nhiều năm của hai người họ?
Khương Tinh càng ngày càng hứng thú, cõng giỏ thuốc trên lưng, chờ đợi câu trả lời như đã dự đoán.
Trong tâm trí Trì Hành, những hình ảnh từ thuở ấu thơ cho đến niên thiếu hiện lên như một thước phim quay chậm. Bắt đầu từ mâu thuẫn giữa hai gia tộc vì tranh giành danh hiệu tướng môn đứng đầu dẫn đến rạn nứt, rồi đến việc nàng liều mình đỡ tên, vô tình mang lại hòa bình cho hai phủ.
Tình cảm của nàng dành cho Uyển Uyển rất phức tạp.
Nàng trẻ người non dạ, chỉ biết rằng cha không thích Thẩm đại tướng quân, là nữ nhi của cha, nàng sao có thể thích nữ nhi của kẻ thù nhà bên?
Ban đầu nàng nghĩ, cứ phớt lờ nàng ấy, lạnh nhạt với nàng ấy như bao người khác đi.
Nhưng nàng đã được dạy dỗ từ nhỏ, chưa từng có câu nào dạy nàng rằng làm như vậy là đúng.
Con cái nhà văn thần võ tướng đều gọi thẳng mặt Uyển Uyển là tiểu ma ốm, sau lưng lại thầm cười nhạo nàng ấy là đồ xui xẻo vì đã khắc chết mẹ ngay khi vừa mới sinh ra.
Bọn họ đều có cha có mẹ, chỉ có Uyển Uyển vừa sinh ra đã không còn người thân huyết thống đưa nàng ấy đến thế giới này.
Nội tâm nàng giằng xé, vừa thương xót, vừa hối hận.
Trì Hành sáu tuổi đã hiểu được đúng sai cơ bản từ sách thánh hiền, điển tích và những lời dạy của cha mẹ, chẳng hạn như khi bọn người kia đối xử lạnh nhạt với Uyển Uyển, cười nhạo và lăng mạ nàng ấy, đó gọi là đang ỷ mạnh hiếp yếu.
Ngày hôm đó, trước khi gặp Uyển Uyển trên con phố dài, nàng đã đánh nhau với Lan Tiện Chi.
Sự thật cũng đã chứng minh, Lan gia huynh muội không có người nào tốt. Lớn thì nói chuyện quái đản, nhỏ thì âm thầm ngáng chân.
Rồi sau đó, Uyển Uyển với vẻ mặt thất hồn lạc phách cứ thế xuất hiện trong tầm mắt nàng. Giữa trời đất mênh mông, náo nhiệt, người con gái đi trên phố lại lẻ loi, không chút sức sống.
Rõ ràng hơn nàng hai tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt, như thể chỉ cần gió thổi mạnh một chút cũng có thể thổi bay cả thân xác gầy gò của người này.
Chủ nghĩa anh hùng không chỉ dành riêng cho nam tử, Trì Hành trời sinh đã có ý thức mạnh mẽ về chính nghĩa.
Mũi tên lao tới, đây là lần đầu tiên Trì Hành đối đầu và chống lại mệnh trời.
May mắn thay, cái kết không quá tệ.
Hai phủ vì nàng liều mình cứu người mà bắt tay giảng hòa, Uyển Uyển từ ngày hôm đó cũng nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương, dịu dàng.
Ít nhất một nửa sinh mạng của nàng ấy là do Trì Hành cắn răng giành được, cho nên từ ngày đó, đối với nàng người này có sự khác biệt rõ ràng với thế nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!