Không thể nói?
Trì Hành giật mình, trong lòng thầm nghĩ, đây quả thực là phong cách nói chuyện của Uyển Uyển.
Nàng quay đi, nhếch khóe môi như chú mèo ăn vụng mà vẫn chưa bị bắt: Uyển Uyển nói không thể nói thì trong lòng Uyển Uyển, mình còn đáng tin cậy hơn mấy chữ đáng tin cậy.
Trong lòng nàng mừng rỡ, hai mắt sáng ngời nhưng lời nói lại thay đổi:
"Uyển Uyển, tỷ nhìn xem, từ khi ra ngoài ta đã cao thêm rồi phải không?"
Trì tiểu tướng quân mười bốn tuổi dáng người mảnh khảnh, lúc mặc quần áo mang ra từ phủ tướng quân, tay áo đã ngắn đi một đoạn.
Cũng may nàng không hỏi thêm nữa, Thanh Hòa vỗ tay áo nàng nói: Cao lên rồi.
Nàng nhướng mày, cẩn thận so sánh:
"Ước chừng cao hơn khoảng một tấc."
Quả nhiên đã cao lên rồi.
Trì Hành nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui trong lòng lan tỏa đến cả ánh mắt:
"Ta sẽ tiếp tục cao hơn nữa, trời sập cần có người cao lớn chống đỡ, ta sẽ cao hơn cả Uyển Uyển. Đợi khi chúng ta trở về Thịnh Kinh, nếu có chuyện gì xảy ra, muốn đánh thì đánh ta trước. Mọi chuyện phiền phức, cứ để ta gánh vác."
Giữa trưa, dòng người tấp nập trên con phố dài, hai người vai kề vai rẽ vào một quán mì. Khi đã yên vị, Thanh Hòa vẫn còn suy nghĩ về những lời trước đó của nàng.
Là người ngây thơ nhưng lại chân thành, những lời của A Trì nghe thật ấm áp. Nhưng chỉ mới xa nhà một tháng, nàng ấy đã bắt đầu nhớ nhà da diết, trong lòng Thanh Hòa có hơi buồn lo.
Nghĩ lại cũng đúng, dù sao A Trì cũng không phải nàng. A Trì trở về nhà có cha mẹ yêu thương, có huynh trưởng luôn bảo vệ. Không thể so với mình, nàng trở về phải đối mặt với tổ mẫu bất công, luôn lạnh nhạt nàng, người dì khẩu phật tâm xà và người cha có thái độ lúc nóng lúc lạnh.
Trở lại Tú Xuân Viện, chuyện nàng cần làm là điều tra cái chết của mẹ cùng với những nguy cơ lẩn khuất trong bóng tối, mọi thứ đối với nàng đều là tra tấn.
Nàng đột nhiên im lặng, Trì Hành không biết mình đã nói sai điều gì, liền thấp giọng hỏi: Tỷ tỷ?
Ừm.
Tỷ không vui sao?
Không có gì. Sau khi lau sạch đũa dài, Thanh Hòa kẹp đùi gà trong mì vào bát của nàng, Ăn nhiều một chút.
Dùng một cái đùi gà để an ủi người khác, trên đời chỉ có nàng mới làm vậy.
Được ăn thêm đùi gà, khóe môi Trì Hành hơi bóng, nàng nhai kỹ nuốt chậm xuống bụng, sốt ruột nói:
"Thanh Hòa, chúng ta ở bên ngoài lâu một chút, không phải còn muốn đi Lạc thành ngắm hoa mẫu đơn sao?"
Đến Lạc thành ngắm mẫu đơn, là Thanh Hòa thuận miệng nhắc tới.
Ra khỏi tiệm mì, Trì Hành nhạy bén phát hiện tâm trạng của Uyển Uyển đã tốt hơn một chút.
Lòng nàng chợt vui mừng, sợi dây căng thẳng trong lòng dần dần được thả lỏng.
Nàng không muốn thấy Thanh Hòa nhíu mày lo âu, người ta thường nói khi gặp chuyện vui, tinh thần sẽ sảng khoái, tâm trạng tốt thì cơ thể mới có thể dưỡng tốt.
Chưa nói thái độ của Thanh Hòa đối với chuyện này thế nào, Trì Hành không chịu nổi phiền nhiễu, chỉ trong vòng ba ngày, khoang miệng của nàng đã nổi mụn nước.
Nàng há miệng, ghi vào sổ cái trong lòng một nét cho Lam Tiêu. Nếu không phải vì lòng dạ Tư Mã Chiêu của hắn, nàng làm gì đến nỗi ngày đêm đề phòng, lo lắng đến mức phát hoả.
Nếu không nóng nảy đến phát hoả, sao có thể có cảnh tượng dở khóc dở cười như hiện tại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!