Lam đại tiểu thư đã ngất xỉu, đây là chuyện nghiêm trọng, toàn bộ Lam gia bảo đều đang vây quanh nàng. Trước đó đại tiểu thư cũng đã từng ngất xỉu, các y giả trong bảo đều ra mặt, tuy nhiên việc chẩn đoán và điều trị không có kết quả làm cho ai nấy đều áy náy mà cúi đầu.
Trong lòng Lam bảo chủ nóng như lửa đốt:
"Mau đi mời Vô Tranh đại sư!"
Lam Mộng Mộng ngã xuống, không ai lại đi quan tâm Trì Hành và Thanh Hòa nữa, ngay sau đó, Vô Tranh đại sư mặc áo cà sa được Lam Tiêu mời đến, cùng với Bạch Duyệt Phong, thiếu trang chủ của Mộng Vân sơn trang.
Lam Thôi không quan tâm Bạch Duyệt Phong tới đây vì chuyện gì, nhìn thấy Vô Tranh vội vàng nói:
"Đại sư, ngài mau đến xem xem, tiểu nữ lại ngất đi rồi!"
Lại? Thanh Hòa nhíu mày: Vị đại tiểu thư này thường xuyên ngất xỉu sao?
Vô Tranh đại sư trông như một bậc cao nhân, vẻ mặt từ bi, không ngừng xoay tràng hạt giữa các ngón tay,
"Căn bệnh kỳ lạ của lệnh ái là do mệnh số gây ra. Nếu có thể thành hôn với nam tử sớm, bệnh tự nhiên sẽ được chữa khỏi."
Nghe thì có vẻ vô căn cứ nhưng trong giang hồ, Vô Tranh đại sư nổi tiếng là nhân từ, chắc chắn không phải là hạng người ăn nói bừa bãi, cho dù có hoang đường vô lý thì liên quan đến tính mạng của nữ nhi, Lam Thôi không tin cũng phải tin.
Không khí trong sảnh ngưng trệ, dần dần ánh mắt của mọi người đều hướng về Trì Hành.
Có sẵn con rể bổ tú cầu, của cho không lấy thì phí.
Trì tiểu tướng quân thầm nghĩ bản thân đã gặp tai bay vạ gió: Lam đại tiểu thư nhiễm bệnh lạ có liên quan gì đến mình?
Hơn nữa cái gọi là bệnh này chỉ cần thành thân là có thể chữa khỏi, trừ khi nàng ngu ngốc, nếu không chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà tin ba phần.
Lam bảo chủ đi thẳng vào vấn đề:
"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng nghe nói rồi, vì an nguy của tiểu nữ, hôm nay chúng ta sẽ bái đường thành thân."
Hôn sự này dù muốn hay không cũng phải thành.
Thái độ Lam bảo chủ cứng rắn, Trì Hành cau mày nói:
"Cuới nàng vào cửa, tuyệt đối không thể."
"Không phải cưới, mà là ở rể Lam gia bảo của ta."
Ngài điên rồi? Thật là to gan!
Đôi mắt của tiểu tướng quân giống như mắt mèo, tròn xoe đầy kinh ngạc.
Cho rằng Lam bảo chủ bị k1ch thích quá mức, đầu óc có vấn đề, nàng dịu giọng nói:
"Lam bảo chủ, hủy tú cầu của ngài là lỗi của ta. Cùng lắm thì ta sẽ trả cho ngài một cái tốt hơn."
Lam Tiêu nghe thấy thì lắc đầu:
Đây là vấn đề tú cầu sao? Chính là nghĩa phụ đã nhìn trúng hắn, muốn hắn làm rể Lam gia, muốn dùng chuyện thành thân để chữa bệnh cho muội muội.
Lam Thôi cũng không muốn vòng vo với nàng nữa, uy nghiêm bỗng dưng tăng lên:
"Ngươi thực sự không hiểu, hay chỉ là giả vờ hồ đòi?"
Ngón tay Trì Hành siết chặt chuôi đao, môi hơi mím lại, quai hàm hiện lên vẻ lạnh lùng:
"Ta thực sự không hiểu, uổng công ta gọi ngài một tiếng tiền bối, ngài lớn tuổi như vậy rồi, loại chuyện như 'bức lương vi xướng' [1] cũng làm ra được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!