Lam Mộng Mộng rất tự tin, Trì Hành nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ: Đây là cô nương tài đại khí thô nhà ai, cũng đủ phô trương. Chỉ là ra ngoài một chuyến thôi mà còn mang theo cả bộ cốc sứ trắng men ngọc, cũng không sợ phiền toái.
Tuy vậy vào một ngày mưa, trà Long Tỉnh pha xong hương thơm lan tỏa, sương trắng bốc lên thực sự khiến người ta cảm thấy ấm áp, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không khỏi tưởng tượng khi trà vào cổ họng sẽ ấm áp, sảng khoái đến nhường nào.
"Thế nào? Nửa canh giờ, cũng không trì hoãn chuyện của ngươi."
Trì Hành động lòng.
Như nhận ra được hắn động lòng, Lam Mộng Mộng cuối cùng cũng tìm được vị trí trong lĩnh vực mình quen thuộc, kiêu ngạo nói:
"Ta thấy ngươi dung mạo đẹp mắt, cho nên mới nguyện ý quan tâm đ ến ngươi. Ngươi phải biết người bình thường tới trước mặt ta, đến nhìn một cái ta cũng lười nhìn."
"Vậy ta đây còn phải đa tạ ngươi?" Trì Hành tuấn tú kiêu ngạo, cả người toát lên khí chất phơi phới, hăng hái của tuổi trẻ, là vẻ đẹp vượt qua tuổi tác, giới tính.
Lam đại tiểu thư lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy chàng trai nào như hắn, nhất thời thất thần.
Chớ nói nàng, ngay cả Lam Tiêu canh giữ bên người muội muội cũng lặng người: Thiếu niên tuấn tú như vậy, sau này không biết tai họa bao nhiêu cô nương nữa đây?
Thẩm Thanh Hòa ho nhẹ một tiếng, nụ cười treo trên khóe mắt đuôi mày của Trì Hành nhạt dần, lập tức nói:
"Chuyện này ta phải bàn bạc với a tỷ."
"Các ngươi cứ việc thương lượng."
Lam Mộng Mộng nói.
Nói là bàn bạc, nhưng cũng chỉ quay người nắm lấy bàn tay không mấy ấm áp của Thẩm cô nương, cảm giác nóng lạnh chạm vào nhau, trong lòng ngạc nhiên:
"Sao lại lạnh như vậy? A tỷ, tỷ..."
Không thành vấn đề.
Thẩm Thanh Hòa giằng tay ra khỏi bàn tay thon dài mềm mại như ngọc của nàng, hàn khí trong cơ thể lan tràn khắp nơi, mặc dù bị ức chế bởi công hiệu mạnh mẽ của Long Viêm Đan, mu bàn tay trắng như ngọc vẫn còn lờ mờ ửng xanh.
"Nếu không thì ta vẫn..."
Vẫn thế nào? Nàng cười khẽ.
Trì Hành nhẹ giọng nói với Thanh Hòa:
"Vẫn nên mượn gối chăn của họ, ban đêm sẽ ấm hơn, thân thể của tỷ tỷ cũng không phải chịu khổ."
Ta không sợ khổ.
"Có thể chịu ít khổ, tại sao phải cố ý đi tìm khổ cực?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Hòa không chút gợn sóng,
"Cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó, ta thà chịu tội còn hơn nhìn ngươi vì ta mà đi cùng một người ngoài không liên quan."
Nàng nói năng rõ ràng, rành mạch, trước một tiếng người ngoài, sau một tiếng không liên quan, lời này không chỉ khó nghe mà còn nghe kỳ lạ đến khó tả. Lam đại tiểu thư không hài lòng.
Còn tưởng là lý do gì quan trọng, Trì Hành thoải mái cười nói:
"Ta không để bụng, vậy thì có vấn đề gì?"
Khi ra ngoài, nên biết lúc nào cần giữ thể diện, lúc nào cần buông bỏ, cũng không phải đại sự rơi đầu, Thanh Hòa tỷ tỷ có thể vì vậy mà ngủ ngon, sao lại không làm?
Nàng nói không chút để ý, trái tim Thanh Hòa run lên: Nhưng ta để ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!