Bầu trời nứt ra một khe hở sáng rực đan xen, sấm sét ầm ầm, như có một bàn tay thần tiên xé toạc màn trời, úp ngược một bát nước sông Hoàng Hà không bao giờ cạn xuống mặt đất.
Mưa gió lay động, củi ẩm bốc khói dày đặc, không ngờ khói bốc lên, đôi mắt trong veo của vị tiểu tướng quân từ từ đỏ lên, rơi nước mắt.
Nàng lau khóe mắt, quay lại nhìn Thanh Hòa đang ở cách đó hai bước dựa vào cột, chợp mắt.
Người đang ngủ vừa mở mắt, ngay lập tức thần giao cách cảm nhìn sang, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Trì Hành.
Hai mắt chạm nhau, tiểu tướng quân tự nhận xấu hổ, mặt hơi nóng lên. Nàng nhanh chóng quay mặt đi, tập trung sự chú ý vào đống củi trên mặt đất, sợ rằng bản thân trong lúc vô tình để lại vết nhơ trong lòng người nào đó là
"đến lửa cũng không thắp được".
Thanh Hòa thấy vậy vừa đau lòng vừa buồn cười, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: Thỏ nhỏ A Trì?
Kêu ai là thỏ nhỏ đấy?
Trì Hành thầm mắng, không chịu thừa nhận mình là thỏ nhỏ mắt đỏ.
Công sức đã được đền đáp, ngọn lửa li3m đi cái ẩm ướt của củi, ánh sáng màu vàng cam càng lúc càng mãnh liệt, Trì Hành đứng dậy, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của tiểu tướng quân, phản chiếu cả những vết bẩn nhỏ xíu dính trên gò má.
Vừa định sờ vào trong tay áo, một chiếc khăn gấm thêu hình hoa lan được đưa đến tay, Thanh Hòa một tay quấn chặt áo lông, nói: Dùng cái này đi.
Sau khi rời khỏi Thịnh Kinh, Trì Hành đã hao phí bốn năm chiếc khăn gấm của nàng, cho nên lần này không chịu lấy nữa.
Bàn tay ở giữa không trung đã được rút lại, nhét lại khăn vào tay áo, Thanh Hòa lặng lẽ xoa xoa những đầu ngón tay lạnh lẽo của mình, tiến đến gần đống lửa, cố gắng xua tan cái lạnh đang gào thét trong cơ thể.
Còn nữa không?
Trì Hành chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Thanh Hòa cẩn thận nhìn, mỉm cười: Không còn nữa.
Vậy là tốt rồi.
Tiểu tướng quân chán nản vươn vai.
Động tác này khiến Thanh Hòa nhớ đến con mèo con mà nàng nuôi trong viện, là con mèo mà A Trì đã tặng cho nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu cười khẽ.
Trong lúc nhất thời không nói lời nào, hai người bất tri bất giác ngồi bên đống lửa trại, tạo thành hai cái bóng đối nhau.
Trong đêm tối, mưa gió lạnh buốt, đất trời gầm thét, cửa gỗ bị gió thổi va đập kêu ầm ầm, mùi đất nồng nặc bốc lên, cảnh tượng này quả là một trải nghiệm mới lạ đối với người đã quen với cuộc sống xa hoa như các nàng.
"Mưa này kéo tới dữ dội, không biết khi nào mới tạnh."
Nhớ lại lúc đi trời mây mù mịt, cuồn cuộn, Thanh Hòa cau mày,
"Chậm nhất cũng phải ngày sau."
Ngày sau?! Trì Hành cất cao giọng, giọng nói mang theo trong trẻo réo rắt của riêng người trẻ tuổi,
"Đến tận ngày hôm sau, chẳng phải là nói chúng ta phải ở nơi này thêm hai ngày nữa sao?"
"Theo lý mà nói, chính là như thế."
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Trì Hành còn trẻ, không được trầm tĩnh ổn trọng như Thẩm Thanh Hòa đã khắc vào xương cốt, tay đỡ trán, hối hận không ngừng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!