Chương 1: Mỹ nhân bệnh tật

Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng.

Đến tiết lập xuân, Thẩm gia cô nương Thẩm Thanh Hòa vừa tròn mười sáu tuổi, đủ tuổi để đám bà mai đến đạp vỡ cửa phủ tướng quân để làm mai.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh tin đồn thất thiệt lan truyền khắp Thịnh Kinh, khiến cho trong ba ngày liên tiếp trước cửa Thẩm gia không còn cảnh nhộn nhịp, vui vẻ như trước đó nữa.

"Phu nhân, xin phu nhân hãy đi chậm lại một chút, cẩn thận dưới chân."

Nha hoàn vội vàng bày tỏ sự quan tâm, vị phụ nhân xinh đẹp đang được đỡ ăn mặc tao nhã, vẻ mặt tức giận:

"Đúng vậy, ta phải thật cẩn thận từng bước chân, để xem còn ai dám giở trò trước mặt ta!"

Tú Xuân viện là nơi ở của Thẩm tiểu thư, là nơi trang nhã nhất trong toàn bộ phủ tướng quân, nhược điểm duy nhất có lẽ là nằm ở nơi hẻo lánh, bình thường có chút vắng vẻ bởi vì không có nhiều người đến.

May mắn là mùa xuân đang đến gần, cái lạnh giá của tuyết sương mùa đông đã được những cơn gió xuân ấm áp thổi tan, biến thành những nụ hoa hé nở trên cành cây, tô điểm thêm một chút màu sắc dịu dàng tươi sáng cho cả viện.

Sự im lặng bị phá vỡ.

Một tiếng ho không chịu nổi giống như tiếng trống đập vào lồ ng ngực và lá phổi mỏng manh, qua cánh cửa cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của người bệnh.

Cơn ngứa ngáy trong cổ họng vất vả lắm mới kìm nén được, Thẩm Thanh Hòa ốm yếu dựa vào giường, nha hoàn Liễu Sắt cầm chiếc khăn gấm lau đi vết thuốc trên khóe môi nàng.

Vị chua ngọt của mứt trái cây tan chảy trên đầu lưỡi, vệt đỏ trên má do trận ho kia dần mờ đi, phản chiếu sắc mặt trắng bệch như tuyết lúc ban đầu.

Thiếu nữ ăn mặc giản dị, màu môi nhợt nhạt, mặt mày dường như đã được gột rửa bằng làn nước trong vắt, vô thanh vô tức mà tỏa sáng, ốm yếu lại quyến rũ mê người.

"Tính toán thời gian, chắc bây giờ a di cũng biết rồi." Nàng uể oải đứng dậy, lẩm bẩm: Thật phiền phức.

Đám người phiền phức luôn xem nàng là gánh nặng, chỉ ước gì có thể gả nàng đi càng sớm càng tốt, và cái cơ thể ốm yếu này của nàng cũng thật là phiền.

Đã quen nhìn nàng lạnh lùng tính toán, tính trẻ con hiếm có này lại càng khiến nàng trở nên đáng yêu hơn, như những bông hoa ngoài sân đang e thẹn chờ nở.

Liễu Sắt và Liễu Cầm đỡ nàng xuống đất, trên người khoác một chiếc áo choàng lông cáo xinh đẹp ấm áp, đôi mắt Thẩm Thanh Hòa sáng lên:

"A Trì nói khi nào sẽ về?"

Liễu Sắt quay người nhìn về phía đồng hồ nước, Trì tiểu tướng quân ra khỏi phủ vào giờ Tỵ, giờ đang là giờ Ngọ một khắc, chỉ mới có một canh giờ trôi qua mà tiểu thư đã không nhịn được nhớ ngài ấy.

Nhớ lại lời dặn dò của tiểu tướng quân khi ghé qua đầu tường, nàng cung kính đáp:

"Tiểu tướng quân đã nói, muộn nhất sẽ về vào giờ Ngọ hai khắc."

Mặt mày Thẩm Thanh Hòa càng đậm ý cười, nàng lẩm bẩm, giọng điệu có phần si tình trìu mến, tựa hồ muốn khoe khoang, nhưng cũng cẩn thận che giấu những điều tốt đẹp mà người kia làm cho mình:

"Không biết hắn có còn nhớ mang tiểu thực [1] từ bên ngoài về cho ta không, chắc là đang chơi đến điên cuồng rồi đi."

[1]: Bữa ăn lót dạ (theo từ điển Hán Nôm).

"Dù có chơi điên cuồng đến mấy, tiểu tướng quân cũng sẽ không bao giờ quên tiểu thư."

Thật sao? Nàng bước ra ngoài.

Ánh sáng dịu nhẹ.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Thẩm phu nhân hùng hổ dẫn người xông vào Tú Xuân viện, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy khuôn mặt gợn sóng bất kinh của chính chủ: "Đến tột cùng là ngươi có biết mình đang làm gì không!

Có nữ nhi nhà nào giống như ngươi không? Ta tốn bao công sức muốn gả ngươi vào nhà tốt, khó khăn lắm Lan gia mới không chê ngươi thân thể yếu đuối, tính tình ương ngạnh, nhạt nhẽo. Ngươi muốn đối nghịch với ta thì cũng không cần phải hủy hoại thanh danh của ngươi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!