Chương 6: Thẩm vấn

Trong văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát có treo một tấm huy hiệu rất lớn, trên đó là hình một nhánh tùng đỡ lấy một tấm khiên, hình ảnh Trường Thành và Quốc huy trong tấm khiên ấy phát sáng lấp lánh tạo cho người ta một cảm giác an toàn đầy trang nghiêm.

Đương nhiên, với thân phận là kẻ tình nghi phạm tội của Diệp Hoan hiện giờ thì hắn lại cảm thấy không an toàn, hắn cảm thấy bản thân giống như một tên trộm cắp, kiểu như là những tên trộm cắp bại hoại trong vô số các phim ảnh và tác phẩm văn học được dùng để làm nền cho các vai chính đầy chính nghĩa quang minh, một vai tiểu tốt điển hình.

Giờ đang là đêm khuya, Đại sảnh văn phòng làm việc chỉ có hai viên cảnh sát đang trực ban, Cao Thắng Nam đẩy hai người mặt mày ủ dột là Diệp Hoan và Hầu Tử đi lên lầu hai.

Lầu hai phân làm nhiều căn phòng, hai căn phòng ở sâu trong cùng là phòng thẩm vấn số 1 và phòng thấm vấn số 2, Diệp Hoan và Hầu Tử mỗi người vào một phòng, chia ra để phỏng vấn.

Phòng thẩm vấn được bày biện rất là gọn gàng, một chiếc bàn làm việc lớn được đặt ở phía trước, kế đó là một chiếc ghế trông có vẻ rất đặc biệt được đặt đơn độc, lưng ghế và tay vịn đều được làm từ sắt, chính giữa tay vịn còn có một thanh gỗ ngang có thể hạ xuống bất cứ lúc nào, giống như loại xe được dùng cho trẻ nhỏ trong các siêu thị.

Diệp Hoan chưa từng vào Cục Cảnh Sát bao giờ, nhưng hắn biết rõ, cái ghế này là dành riêng cho hắn ngồi, còn thanh gỗ ngang có thể hạ xuống bất cứ lúc nào kia được dùng để phòng khi những kẻ nghi phạm bất ngờ đứng dậy phản kháng lại.

Vì thế sau khi vào trong phòng thẩm vấn rồi Diệp Hoan cũng không khách sáo mà ngay lập tức ngồi chễm chệ vào cái vị trí dành riêng cho hắn ta.

Cao Thắng Nam bước theo vào chau mày một cái, càng ác cảm hơn đối với Diệp Hoan, nhìn cử chỉ nhanh nhảu của hắn, nhất định là đã từng vào đây không ít lần rồi, có thể nói là giống như con chim sẻ già ở hồ Động Đình đã từng nếm trải qua không ít sóng gió.

Bỏ hai chân mà ngươi đang gác lên xuống, có tin là ta sẽ chặt chân ngươi không? Cao Thắng Nam vỗ mạnh bàn một cái, nói như thét.

Diệp Hoan nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, sự việc hôm nay có thể nói là lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, cố gắng để lại chút ấn tượng tốt, thì không chừng việc lớn sẽ hóa nhỏ.

Triệu Đại Phong là phó cục trưởng, đương nhiên là không cần hắn đích thân thẩm vấn, hơn nữa đối với những vụ án trộm cướp lừa gạt nhỏ nhặt này, Triệu Đại Phong cũng không muốn thẩm vấn, chỉ là theo thủ tục thì khi thẩm vấn nghi phạm thì ít nhất phải có mặt hai cảnh sát, cho nên Triệu Đại Phong đã gọi thêm một viên cảnh sát trong phòng trực ban là Cao Thắng Nam cùng vào trong phòng thẩm vấn..

Cao Thắng Nam vừa ngồi xuống đã nói với vẻ lạnh lùng:

"họ tên, nơi ở, số chứng minh nhân dân."

Diệp Hoan trả lời một cách thành thật:

"Diệp Hoan, nhà ở khu Lão Thành hẻm Cát Tường, số chứng minh nhân dân là…. vị Cảnh quan họ Cao này, không phải tôi không muốn nói, nhưng thật sự không nhớ, cả một chuỗi số dài như vậy, đọc ra đối với tôi cũng chẳng có ích gì, tôi cần gì phải nhớ chứ."

Cao Thắng Nam cười lạnh nhạt:

"Nếu như người ta cho anh một thẻ tín dụng, anh chỉ cần lướt nhìn qua là nhớ được số rồi phải không?"

Diệp Hoan liền hùa theo:

"Cảnh quan đúng là tri kỉ của tôi…."

Rầm!

Cao Thắng Nam vỗ bàn tức giận:

"Đàng hoàng cho tôi một chút! Thành thật khai báo, nói! Có tiền án phạm tội hay không?"

"Không có! Tôi là dân lương thiện! trước đến giờ chưa phạm tội gì cả, hôm nay chỉ là phạm chút…."

Cao Thắng Nam đương nhiên làm sao tin được, quay người dùng mắt ra chỉ thị cho viên cảnh sát trẻ bên cạnh, viên cảnh sát hiểu ý, đưng dậy đi ra ngoài, đi xuống lầu mở máy tính ra kiểm tra.

Diệp Hoan nuốt nước bọt, cười to nói: "Cảnh quan này, sự việc hôm nay đích thực là có sự nhầm lẫn, xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần có được không?

Chuyện cỏn con thế này đâu có cần phải làm nghiêm trọng đến như vậy đâu chứ hết còng tay rồi lại vào phòng thẩm vấn, làm như tôi như là tội phạm giết người không bằng, thế này rất dễ làm mất hòa khí giữa nhân dân với cảnh sát, khuya như vậy rồi thôi thì bỏ qua đi, phụ nữ thức đêm không tốt cho làn da đâu.

Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Diệp Hoan, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cô đang thông qua việc quan sát những biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt của Diệp Hoan để phán đoán kẻ bị tình nghi có phải đang nói thật hay không, hoặc là có bỏ sót tình tiết nào hay không, đây là một kĩ năng mà mỗi một cảnh sát hình sự cần phải rèn luyện.

Cao Thắng Nam cứ im lặng không nói một lời như vậy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, không biết là được bao lâu rồi, trong lòng Cao Thắng Nam bỗng cảm thấy có chút kì lạ.

Theo lí mà nói thì người trước mặt cô chẳng qua chỉ là một tên lừa gạt nhỏ nhoi, và những kẻ như vậy thì không thể có gan phóng hỏa giết người, bình thường thì cũng chỉ giở một số thủ đoạn đại loại như trộm cướp vặt vãnh, mưu mô lừa gạt lặt vặt thôi, và những tên như vậy thì ở Thành phố Ninh Hải này mỗi lần bắt là được cả một đám, Cao Thắng Nam thực sự là gặp quá nhiều rồi.

Nhưng sau khi quan sát Diệp Hoan một cách cẩn thận, Cao Thắng Nam cảm thấy Diệp hoan có chút gì đó hơi khác lạ so với những tên trộm cướp thông thường khác, rốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ, Cao Thắng Nam cũng không nhìn ra, điều đáng chú ý đến đó là đôi mắt của Diệp Hoan, một đôi mắt rất thăng trầm, rất khó tưởng tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!